Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 291

Lần này xảy ra chuyện quá đột ngột, bọn họ không có chuẩn bị chút nào, tám người chỉ có một bình nước, còn có một bọc bánh quy nhỏ mà Liễu Kháng Nhật mang theo, còn lại cái gì cũng không có.

Nhưng trong sơn động có nước, chí ít có thể kiên trì mười ngày, mấy tên thuộc hạ cũng không quá nản chí.

"Tôi uống một chút."

Chu Tư Minh cũng lo lắng mình sẽ sụp đổ, liền thỏa hiệp, cầm lấy ấm nước nhấp một hớp, mùi tanh của đất lập tức xông vào miệng, k1ch thích thần kinh mẫn cảm yếu ớt của anh ta.

"Ọe..."

Chu Tư Minh che miệng lại, nôn khan mấy tiếng, chỉ phun ra nước mới vừa uống, trong dạ dày quay cuồng một hồi, cái gì cũng không có phun ra.

Thuộc hạ nhíu chặt lông mày, trong sơn động tối đen như mực, gã không cần phải che giấu biểu lộ, cho nên, giờ phút này trên mặt của gã tràn đầy ghét bỏ và xem thường.

Nếu không phải nể mặt lão thủ trưởng, gã mới lười quan tâm sống chết của gã công tử này.

"Tôi không uống, anh cầm đi đi!"

Chu Tư Minh dùng sức che miệng, anh ta thật sự uống không nổi, đã lớn như vậy nhưng anh ta chưa từng chịu khổ bao giờ.

Dù cho là niên đại nạn đói mười mấy năm trước, anh ta cũng không có thiếu ăn, còn có thể thỉnh thoảng ăn được sô cô la và táo.

Thuộc hạ không quan tâm anh ta nữa, cầm ấm nước trở về chỗ đồng bọn.

Một bình nước mấy người bọn họ chia ra uống, còn có bọc bánh quy nhỏ của Liễu Kháng Nhật, cũng bị sung công, chính ông ta chỉ có một khối.

"Ùng ục ục..."

Không biết bụng ai kêu lên, trong bóng đêm nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Liễu Kháng Nhật dùng sức đè bụng, hữu khí vô lực nói: "Làm sao còn không có người tới cứu chúng ta? Nếu không đến nữa thì tôi sẽ chết đói mất!"

Từ hôm qua đến bây giờ, ông ta chỉ ăn một khối bánh bích quy, cũng không đủ nhét kẽ răng.

Rõ ràng túi bánh bích quy kia là của ông ta, những người này còn cường đạo hơn ăn cướp, Liễu Kháng Nhật giận mà không dám nói gì, chôn oán khí vào sâu dưới đáy lòng, chờ ngày sau nhà họ Liễu ông ta đông sơn tái khởi, hừ, khoản nợ này ông ta sẽ tính toán từng cái một.

"Bên ngoài hình như có động tĩnh, nhưng hết rồi."

Có người dán vào vách động, muốn thám thính tình huống bên ngoài, nhưng khoảng cách bị lún quá dài, nghe không được bao nhiêu thanh âm.

"Chúng ta đào trước đi."

Thuộc hạ cầm đầu đứng dậy, không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp tự cứu bản thân.

Trong động không khí coi như tươi mát đã nói rõ không có bị nhốt kín, chậm rãi đào nhất định có thể đào ra được, hơn nữa người bên ngoài khẳng định cũng đang tìm bọn họ, nói không chừng còn có thể nội ứng ngoại hợp.

Liễu Kháng Nhật bị gọi đi làm việc, ngoại trừ Chu Tư Minh.

Công cụ làm việc hôm qua đều ném ở ngoài động, trong sơn động cái gì cũng không có, chỉ có dao găm trên người mấy tên thuộc hạ, nạy từng chút từng chút, tốc độ chậm như rùa bò.

Liễu Kháng Nhật không có công cụ trong tay, chỉ có thể dùng tay cào, không đầy một lát, mười ngón tay liền máu me đầm đìa, đau đến ông ta nước mắt chảy ròng, rất muốn chửi một câu mẹ nó.

Nhưng lại không dám!

Không tìm được kho báu, lại mất đi nửa cái mạng, có thể còn sống ra ngoài hay không đều là ẩn số, thật đúng là xúi quẩy!

"Trong sơn động này cái gì cũng không có, ba viên bảo thạch kia làm sao xuất hiện tại cửa động?"

Liễu Kháng Nhật đột nhiên nghĩ đến một điểm đáng ngờ, lúc bị lún, bọn họ đã vào động, bên trong ngoại trừ đá thì vẫn là đá, căn bản không có kho báu.

Con nhóc kia nhặt được bảo thạch ở đâu?

"Có lẽ là từ phía trên động rớt xuống, kho báu khẳng định ở trên ngọn núi này!"

Cho đến lúc này, Chu Tư Minh vẫn tin tưởng vững chắc, trên ngọn núi này tuyệt đối có kho báu, hơn nữa ở gần sơn động này.

Liễu Kháng Nhật nhếch miệng, niềm tin có chút dao động.

So với kho báu, ông ta càng muốn còn sống hơn, cho dù có nhiều kho báu thì cũng không có số tiêu.

"Không đào, tay sắp gãy luôn rồi, ai u... Đau chết mất!"

Liễu Kháng Nhật đặt mông ngồi dưới đất, vừa đói vừa mệt vừa đau, ông ta không chịu nổi.

"Đứng lên!"

Thuộc hạ cầm đầu đá một cước, không lưu tình chút nào, đối với Chu Tư Minh bọn họ khá lịch sự, đối với loại cỏ đầu tường như Liễu Kháng Nhật thì bọn họ không cho ông ta chút mặt mũi nào.

Một cước này dùng không ít sức, Liễu Kháng Nhật đau đến gào to, cũng rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình.

Mười người, chỉ có ông ta là người ngoài.

Không có một chút đồ ăn, nếu như còn không thể ra ngoài, người ngoài như ông ta chỉ sợ...

Liễu Kháng Nhật run lên, tâm chìm đến đáy, đàng hoàng làm việc, không còn dám nói một câu bực tức nào nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài lại tối.

Đám Ngụy Chương Trình tìm một vòng các sơn động xung quanh, không thu được gì, bọn họ lại đi tới bên ngoài sơn động.

"Cái sơn động này đang yên đang lành làm sao lại sập rồi?"

Có người đứng trên nóc sơn động, muốn tìm ra nguyên nhân sụp lún.

"Báo cáo lãnh đạo, hôm qua sét đánh rất mạnh, tia sét to như thế, trời cũng bị chém thành hai khúc, tia sét kia đánh một phát, ai ôi... Hồn cũng muốn bị đánh bay, nói không chừng sơn động này bị sập chính là do bị sét đánh!"

Đại đội trưởng báo cáo chi tiết tình hình thời tiết ngày hôm qua, còn nói suy nghĩ của ông ấy.

Kỳ thật ông ấy càng muốn nói, rất có thể là đám người Chu Tư Minh làm chuyện gì thất đức, thiên lôi mới có thể kéo đến, bằng không sao thiên lôi sớm không đánh muộn không đánh mà lại đánh vào lúc bọn Chu Tư Minh lên núi chứ?

"Trước tiên kết thúc công việc, ngày mai lại tìm!"

Ngụy Chương Trình ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trăng đã ló dạng, liền kêu gọi người xuống núi.

Trời tối đường trơn, làm đêm quá nguy hiểm, anh ta không đáng vì tìm một người gọi là cậu cả nhà họ Chu mà phải mạo hiểm.

"Đội trưởng Ngụy, không tìm người hả?" Có người đưa ra dị nghị, giọng điệu rất bất mãn.

"Trời đã tối rồi, làm sao tìm được? Trên núi rắn rết nhiều, còn có ngũ bộ xà, lỡ như cắn một cái người nào chịu trách nhiệm?" Ngụy Chương Trình chế giễu lại.

Anh ta không cản người khác vuốt mông ngựa, nhưng cũng đừng đến hạn chế tự do tan tầm của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment