Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 295

Còn về tiền của Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng, bà ấy chỉ lấy một nửa coi như phí sinh hoạt, số còn lại để bọn họ tự tiết kiệm.

Vợ của thằng hai và con trai út cũng như thế, không ở nhà ăn ở thì bà ấy không quản, còn ăn ở nhà, nhất định phải nộp phí sinh hoạt.

“Bà ơi, cho bà!”

Đường Cửu Cân trề môi, miễn cưỡng lấy một đồng ra, chầm chậm đưa cho bà cụ Đường.

Bà cụ Đường giựt lấy, lại móc hai hào trong túi đưa cho cháu gái nhỏ, hung dữ nói: “Không được tiêu tiền linh tinh!”

“Vâng!”

Đường Cửu Cân chép miệng, ngoan ngoãn đồng ý.

Ăn cơm xong, bà cụ Đường vào bếp rửa chén, Từ Kim Phượng kêu Cửu Cân vào phòng, thuần thục lục soát túi cô bé, cầm đi hai hào kia, đổi thành năm xu tiền kim loại.

“Mẹ giữ cho con, tháng Chín là con nhập học rồi, tiêu tiền đủ chỗ!”

Từ Kim Phượng lấy tiền xong, lại dặn dò: “Không được tiêu tiền cho bạn!”

“Vâng!”

Đường Cửu Cân lại càng chẹp miệng hơn nữa, trong lòng đầy oán hận, một đồng biến thành hai hào, lại biến thành năm xu, cô bé có muốn tiêu xài phung phí cũng không tiêu nổi.

Mẹ và bà còn tàn nhẫn hơn cả Chu Bái Bì.

Cô bé chỉ dám nói trong lòng, không dám nói ra ngoài, sợ bị đánh.

Từ Kim Phượng hài lòng cất tiền, từ khi đi làm, trong tay bà ấy đã có rất nhiều tiền, nhưng không thể tiêu xài bừa bãi, Lục Cân phải đi học, Cửu Cân cũng phải đi học, tiền học một năm của hai đứa cũng không nhỏ, con gái còn phải mặc đồ mới, không thể ăn mặc quá rách nát, chỗ nào cũng cần tiêu tiền, không thể tiêu xài phung phí.

Đường Cửu Cân bẹp miệng, ủ rũ cụp đuôi ra ngoài, Đường Niệm Niệm vừa thấy đã biết chuyện gì, nhất định là vừa bị bóc lột liên tục, trên tay không còn tiền nữa.

Cô nắm lấy cổ áo cô nhóc, túm kéo vào phòng mình, lấy ra một đồng cô kiếm được hôm nay, đưa cho Cửu Cân.

Cửu Cân trông như cà tím tắm sương lập tức giống như được tưới nước linh tuyền, mặt mày tức khắc rạng rỡ, Cửu Cân cầm chặt một đồng, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, ôm chặt lấy cánh tay của Đường Niệm Niệm, làm nũng: “Chị hai ơi, em thích chị nhất.”

“Em chỉ thích tiền thôi!”

Đường Niệm Niệm búng lên trán cô bé, cười mắng.

Đường Cửu Cân cười hì hì chạy đi, muốn đi cất tiền, không thể để bà và mẹ cướp nữa.

Trời tối mịt, người trong thôn đều đã ngủ.

Đường Niệm Niệm thay đồ đen, lên núi.

Trên trời, mây đen mù mịt, sà xuống cực thấp, trên núi cũng rất ngột ngạt, có cảm giác hơi khó thở, sắp mưa lớn rồi.

Đường Niệm Niệm lấy áo mưa trong không gian ra mặc, chạy lên hang động trên đỉnh núi, nằm sấp xuống lắng tai nghe.

Tốc độ của đám người Chu Tư Minh cũng khá ổn, năm ngày đào được bảy tám mét, dựa theo tốc độ này, qua ba bốn ngày nữa là có thể ra ngoài.

Nhưng tiếc thật, gặp phải cô!

Đường Niệm Niệm lấy máy xúc đất trong không gian ra, vào buồng điều khiển, ngồi đợi giông tố kéo tới.

Trong hang động.

Chu Tư Minh giống như xác chết, mất hình tượng nằm dưới đất, mặt mày xanh trắng, hai mắt không chút ánh sáng, anh ta sắp chết đói rồi.

Sau hai ngày chịu đựng, thói kiêu kỳ và ở sạch của anh ta đều đã suy sụp, mùi tanh của đất không thể nào so với cơn đói khát, thật ra không thiếu nước, nhưng không có thứ căn.

Một bọc bánh quy be bé kia đã sớm ăn sạch, trong hang động còn không tìm thấy nổi một con chuột, tám người bọn họ đói tới nỗi sắp ăn đất.

“Đói quá... Cho tôi ăn gì đi...”

Chu Tư Minh nằm thành hình chữ X, lẩm bẩm.

Hình như anh ta ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, thơm quá đi!

Chu Tư Minh cầm lòng không đậu mà hé miệng, muốn cắn một miếng thịt nướng, nhưng sau khi cắn mới phát hiện là không khí, vừa rồi chỉ là ảo giác, hoàn toàn không có thịt nướng.

Tình hình của những người khác cũng không tốt lắm, nhưng sáu thuộc hạ vẫn tốt hơn đôi chút, bọn họ từng được huấn luyện đặc biệt, sức nhịn đói mạnh hơn người thường.

Nhưng năm ngày qua bọn họ đã làm việc không ngừng nghỉ, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, còn không có đồ ăn bổ sung, cơ thể cũng suy sụp.

Tám người đều nằm dưới đất giống như chết.

Liễu Kháng Nhật là người thảm nhất, ông ta chưa từng lao động chân tay, năm ngày qua không được ăn, chỉ có thể uống nước, còn phải làm việc nặng như vậy, ông ta không chịu nổi.

Ý thức của ông ta dần trở nên mơ hồ, thậm chí không còn sức để giơ tay lên.

“Ông ta bị sốt rồi!”

Có thuộc hạ nhận ra Liễu Kháng Nhật có gì đó không ổn, duỗi tay sờ lên trán ông ta, nóng bừng, tình hình rất nguy cấp.

“Cứu, cứu tôi... Cứu tôi... Cầu xin cậu...”

Liễu Kháng Nhật biết bản thân không ổn lắm, nhưng ông ta không muốn chết, nhà họ Liễu vẫn chưa Đông Sơn tái khởi, vẫn chưa được thăng chức, ông ta vẫn chưa trở thành người đứng trên ngàn người, ông ta không cam tâm!

“Có gì ăn không... Đói quá... Cho tôi ăn gì đi...”

Chu Tư Minh mơ màng nói, còn li3m môi, sau đó một chất lỏng ngọt lành chảy vào miệng, anh ta tham lam m út lấy, giống như uống rượu ngon.

Sau khi điên cuồng húp một hồi, Chu Tư Minh lấy lại tinh thần, mở to mắt, giọng cũng lớn hơn một chút.

“Mấy người tìm được gì ăn rồi hả?”

Chu Tư Minh mặt mày hớn hở, trong bóng tối nên không thấy được Liễu Kháng Nhật nằm bên cạnh, mặt mày trắng bệch đã tắt thở.

“Cậu cả, đừng nói chuyện, hãy giữ sức.”

Các thuộc hạ không nhúc nhích, dựa trên vách hang, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Chu Tư Minh nghẹn họng, không vui, những người này ngày càng thiếu tôn trọng anh ta.

“Đùng...”

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, hang cũng rung lên.

Sáu thuộc hạ lập tức đứng dậy cảnh giác, trực giác bọn họ mách bảo không ổn, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Đùng...”

Lại một tiếng sấm nữa.

Hang động chấn động dữ dội, vô số hòn đá lớn bé lăn xuống.

“Đi mau!”

Phản ứng của sáu tên thuộc hạ cũng nhanh, loạng choạng chạy tới chỗ Chu Tư Minh, muốn đỡ anh ta chạy trốn, nhưng Chu Tư Minh đã không còn sức nên toàn dựa vào bọn họ chống đỡ.

Mọi người đều không còn sức lực, cứ tiếp tục như vậy, đá rơi ngày càng nhiều giống như mưa, lập tức chôn vùi Liễu Kháng Nhật.
Bình Luận (0)
Comment