Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 315

Ngoại Than năm 73

Đường Nam Kinh, Ngoại Than của thập niên 70

“Tiểu Đường, chú tạo dáng ổn chứ? Có phải tóc phải dày hơn không?”

Xưởng trưởng Tiền vừa tới Ngoại Than đã tỏ ra cực kỳ không ổn trọng, lúc thì ngồi, lúc thì đứng, lúc thì dựa vào lan can, lúc lại nghiêng người, còn thi thoảng lấy cái gương nhỏ ra chải tóc.

Tổng cộng cũng chỉ có từng ấy tóc, bất luận ông ấy chải chuốt thế nào cũng không thể biến thành rừng rậm, nhưng xưởng trưởng Tiền lại vui vì điều đó, mỗi lần chụp một tấm, đều phải lấy gương ra soi một chút.

Đường Niệm Niệm chỉ đành chụp cho ông ấy trước, bây giờ cô cảm thấy xưởng trưởng Tiền làm xưởng trưởng quá uổng, giỏi tạo dáng như vậy, nên đi làm minh tinh!

“Đợi chút, chú đổi tư thế.”

Xưởng trưởng Tiền vốn đang nghiêng người dựa vào lan can, hai tay đặt lên lan can, trông rất có cảm giác, nhưng ông ấy lại có linh cảm mới, quyết định đổi tư thế khác, một tay giơ lên, đặt phía sau đầu, thân thể nghiêng nghiêng về phía Đường Niệm Niệm, đầu cũng quay lại, nhìn về ống kính.

Tư thế này, lập tức khiến Đường Niệm Niệm nhớ tới mỹ nữ mặc bikini trên lịch treo tường, chính là như thế này.

“Shh!”

Đường Niệm Niệm hít một ngụm khí lạnh, vội vàng chà da gà nổi lên trên cánh tay, tâm hồn thiếu nữ của ông chú trung niên không thể tổn thương được!

“Một hai ba, đẹp!”

Đường Niệm Niệm nhanh chóng ấn xuống, chụp tách tách tách, cuộn phim trong máy chụp hình của xưởng trưởng Tiền đã chụp hết, đại khái chụp được mười mấy tấm.

“Sao lại nhanh hết như vậy, còn chưa chụp gì mấy!”

Xưởng trưởng Tiền nuối tiếc, ông ấy còn có rất nhiều kiểu dáng vẫn chưa tạo, nên mang thêm một cuộn phim nữa, nhưng cuộn phim quá đắt, ông ấy hơi tiếc.

Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, cô và Thẩm Kiêu chưa chụp tấm nào, chụp cho chú hết rồi, còn nói chưa chụp mấy.

Mặt mũi đâu?

“Chú Tiền, chú chụp cho cháu và Thẩm Kiêu đi!”

Đường Niệm Niệm nhét máy chụp hình của mình vào tay ông ấy, kéo Thẩm Kiêu đi tìm chỗ.

“Tiểu Đường, máy chụp hình này của cháu không tệ nha, bao nhiêu tiền?”

Máy chụp hình của Đường Niệm Niệm là phiên bản cổ điển, có một đợt thịnh hành phục cổ, đồng hồ cổ điển, máy chụp hình cổ điển, máy may cổ điển, còn có xe đạp cổ điển, cô đã thu thập không ít khi mạt thế tới.

Máy chụp hình này chính là DF-1 Hải Âu cổ điển, ống kính rất tiên tiến, nhìn một cái liền biết là hàng cao cấp, xưởng trưởng Tiền là người biết hàng, nhìn một cái là nhận ra ngay, lập tức yêu thích không rời tay, nhìn tới nóng mắt.

“476.”

Đường Niệm Niệm báo một cái giá, cô nhìn thấy máy chụp hình cùng kiểu ở công ty bách hóa, chính là giá tiền này.

Được coi là hàng xa xỉ ở niên đại này.

DF-1 Hải Âu, ra mắt vào năm 1971, giá bán 476 tệ.

Nhưng mặc kệ ở niên đại nào, người có thể chơi máy chụp hình đều là người có tiền, người bình thường không có tư cách chơi quay chụp.

Xưởng trưởng Tiền hít một ngụm khí lạnh, một tháng lương của ông ấy mới một trăm tám, phải gần ba tháng lương, còn phải không ăn không uống, không mua nổi, haiz!

“Chú Tiền, chú chụp cho bọn cháu đẹp một chút, sau này cho chú mượn chơi!”

Đường Niệm Niệm gọi một tiếng, loại máy chụp hình này cô có rất nhiều, đợi trước khi tới Thượng Hải, có thể tặng cho xưởng trưởng Tiền một chiếc, coi như quà sinh nhật.

“Nói lời giữ lời nha!”

Xưởng trưởng Tiền tươi cười hớn hở, bắt đầu chỉ đạo họ tạo dáng: “Tiểu Thẩm cậu dựa sang phải một chút, Tiểu Đường cháu cũng nhích sang trái, các cháu đều cười lên, đừng có nghiêm mặt giống như kẻ thù vậy, Tiểu Đường cháu nghiêng đầu về phía Tiểu Thẩm một chút, đúng, là như vậy.”

Dưới sự chỉ đạo của xưởng trưởng Tiền, chụp được mấy tấm hình chung, Đường Niệm Niệm còn chụp không ít hình riêng, khúc sau cô đều không cười, chỉ nghiêm mặt chụp.

Xưởng trưởng Tiền cũng lười nói, cô gái này bình thường cười lên vẫn rất đẹp, nhưng chụp hình một cái, cười lên giống như muốn giết người, chi bằng nghiêm mặt.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều không thích chụp hình, cuộn phim còn lại đều chụp cho xưởng trưởng Tiền, khiến ông ấy cảm động muốn chết.

Họ chơi ở Ngoại Than không quá lâu, sau đó quay về nhà nghỉ, buổi tối Đường Niệm Niệm vào không gian, tìm được khuôn đúc phù hợp, làm xong linh kiện, hai ngày sau giao cho bộ trưởng Ngưu là được.

Sáng ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ra ngoài, không muốn dẫn theo cái bóng đèn xưởng trưởng Tiền nữa.

Xưởng trưởng Tiền tưởng họ đi tìm người gia công linh kiện, bèn một mình đi dạo công ty bách hóa, mua quà cho vợ con.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu tới miếu Thành Hoàng, miếu Thành Hoàng trong tương lai đậm mùi kinh doanh, cô không thích đi dạo nữa, miếu Thành Hoàng bây giờ vui hơn nhiều, vừa hay hôm nay là chủ nhật, miếu Thành Hoàng có rất nhiều tiết mục biểu diễn, còn có rất nhiều sạp hàng nhỏ, cực kỳ náo nhiệt.

Miếu Thành Hoàng ở thập niên 70.

“Có tranh đường, em đi làm một con rồng.”

Đường Niệm Niệm từ xa nhìn thấy sạp tranh đường, rất nhiều trẻ con bu lại, là một ông cụ đang bày sạp, loại sạp hàng rong này đều có giấy phép kinh doanh, thuộc kinh doanh chính quy.

“Rồng, rồng, rồng…ây da…sao lại là hoa lan!”

Một bé trai căng thẳng hô, mấy đứa trẻ khác cũng hô giúp cậu bé, chúng đều hi vọng có thể quay được rồng, đáng tiếc kim chỉ rõ ràng đã quay tới rồng rồi, đã dừng lại rồi, lại quay thêm chút nữa, chỉ vào hoa lan.

Kiểu như tranh đường này đều phải quay bảng, hai xu quay một lần.

Tranh đường

Bàn quay giống như đồng hồ, có một cây kim chỉ, trên mỗi ô đều có một hình, bình thường là Tôn Ngộ Không, rồng, Trư Bát Giới, thỏ trắng, một đóa hoa, hoặc động vật nhỏ khác.

Rồng và phượng hoàng là phức tạp nhất, chủ sạp tranh đường đều không muốn vẽ cái này, thỏ trắng hoa nhỏ đơn giản nhất, tỉ lệ thường quay trúng những hình đơn giản này rất cao.

“Bạn nhỏ, ông vẽ cho cháu một Tôn Ngộ Không, như thế nào?”

Ông bác chủ sạp cười híp mắt, trông rất hiền từ, bé trai này đã quay một lần rồi, là một đóa hoa, ông ấy cũng không nhẫn tâm nhìn bạn nhỏ thất vọng, làm một Tôn Ngộ Không thì hơn.

Rồng là tuyệt đối không được, ông ấy lớn tuổi rồi, làm một con rồng sẽ rệu cả tay mất.
Bình Luận (0)
Comment