Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 334

Bộ trưởng Ngưu lần lượt gắp vào dĩa mỗi người mọi người bắt đầu tách cua, Đường Niệm Niệm không đụng tới, cô thích ăn thịt cua và tất cả điểm tâm và món ăn làm từ gạch cua, nhưng không thích tự tách cua ăn.

Quá phiền phức, cô lười.

“Tiểu Đường sao không ăn?” Bộ trưởng Ngưu quan tâm hỏi.

“Cháu không thích ăn.”

Đường Niệm Niệm cười, bỏ con cua về đ ĩa lớn.

Lão Chương ngồi bên cạnh cô vừa hay tách ra, lộ ra gạch cua đầy ắp, là con cua cái đẫy đà, mùi thơm bay ra, Đường Niệm Niệm không khỏi nuốt nước miếng.

Chủ nhiệm Giải nhìn cô, ý cười đậm trong ánh mắt, bảo nhân viên phục vụ cầm tới một cái dĩa nhỏ sạch sẽ, từng bước tách cua ra, còn dùng muỗng nhỏ lần lượt cạo gạch cua và thịt cua bỏ vào trong dĩa nhỏ.

“Lão Giải sao ông không ăn?”

Bộ trưởng Ngưu thấy lạ, trước đây ăn cua, cũng không thấy lão Giải ăn kiểu này.

Chủ nhiệm Giải mỉm cười, không nói gì, vẫn ung dung tách thịt.

Bộ trưởng Ngưu cũng không hỏi nhiều, chuyên chú ăn cua.

Lão Chương cũng đang ăn cua, họ đều cho rằng Đường Niệm Niệm thật sự không thích ăn cua.

Đường Niệm Niệm nuốt nước miếng mấy lần, gắp vài miếng thịt kho ăn, tuy rất thèm, nhưng cô tuyệt đối không tự tách.

Sau này bảo Thẩm Kiêu tách mười con cho cô.

Hừ!

“Đây, cho cháu!”

Chủ nhiệm Giải đưa đ ĩa nhỏ chất đầy thịt cua tới, tươi cười nhìn cô, ánh mắt cực kỳ hiền từ.

Đường Niệm Niệm ngơ ra, nhất thời không kịp phản ứng, tách cho cô?

“Mau ăn đi, con gái chú cũng giống như cháu, thích ăn cua, nhưng không thích tách, đều là chú tách cho nó.” Chủ nhiệm Giải lại đẩy cái đ ĩa tới gần hơn.

Dáng vẻ vừa rồi của Đường Niệm Niệm, ông ấy nhìn thấu ngay, giống y hệt con gái ông ấy, là một cô bé tham ăn còn lười.

Chỉ là con gái ông ấy không ăn cua được nữa.

Haiz!

Đường Niệm Niệm hồi thần, nhanh chóng nhận dĩa, cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Giải!”

Đúng là một người tốt!

“Mau ăn đi!”

Trong nụ cười của chủ nhiệm Giải có thêm chút thương cảm.

Nhìn Tiểu Đường trông cực kỳ khỏe mạnh, còn rất có tinh thần, không giống con gái của ông ấy, từ sau khi bị bệnh, ra ngoài phải chuẩn bị kỹ lưỡng, cô bé tham ăn nhất lúc trước, bây giờ có rất nhiều thứ không thể ăn, gầy đến da bọc xương.

Đường Niệm Niệm cảm nhận được sự thương cảm của chủ nhiệm Giải, có hơi kinh ngạc, cảm thấy chắc chắn có liên quan tới con gái ông ấy, nhưng lần đầu gặp mặt, không tiện hỏi chuyện riêng của người khác, sau này nghe ngóng sau.

Cô có ấn tượng rất tốt với chủ nhiệm Giải nho nhã ôn hòa, giống như người cha trong tưởng tượng của cô vậy.

Dịu dàng lại mạnh mẽ, vừa là người cha hiền từ trong cuộc sống, cũng là người thầy trên đường đời, cha ruột của cô có lẽ cũng giống như chủ nhiệm Giải nhỉ?

Một dĩa thịt cua, Đường Niệm Niệm ăn hai ba miếng là hết, con cua của chủ nhiệm Giải cũng tách hết cho cô ăn, bản thân ông ấy không ăn miếng nào.

“Thì ra Tiểu Đường lười tách à, nói sớm chứ!”

Bộ trưởng Ngưu vỡ lẽ, thì ra cô gái không phải không thích ăn, là lười đụng tay.

Đường Niệm Niệm phồng má, hậm hực nhìn bộ trưởng Ngưu, chẳng trách họ Ngưu, đúng là tính ngưu, nói chuyện cũng khó nghe.

Vẫn là chủ nhiệm Giải tốt, tuấn tú còn dịu dàng tinh tế, nếu cho cô chọn cha, cô tuyệt đối sẽ chọn chủ nhiệm Giải.

Bộ trưởng Ngưu cảm nhận được oán niệm của cô, cười ha ha.

Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ dọn bàn, Đường Niệm Niệm lấy hàng mẫu cô mang tới, lần lượt bày lên bàn, ánh mắt của mọi người từ lơ đãng, dần trở nên nghiêm túc.

Đặc biệt là chủ nhiệm Giải, vốn dĩ ông ấy chỉ là nể mặt bộ trưởng Ngưu, hơn nữa ông ấy thật sự tò mò về Đường Niệm Niệm, cho nên mới tới ăn cơm, không cảm thấy một doanh nghiệp nông thôn nhỏ bé có thể làm ra đồ thủ công kinh diễm cỡ nào, nhưng đồ Đường Niệm Niệm mang tới lại khiến ông ấy kinh diễm.

“Những thứ này đều do thôn các cháu làm?”

Chủ nhiệm Giải cầm một cái đèn lồ ng đan bằng tre tinh xảo lên, bên trong có một khúc nến nhỏ, Đường Niệm Niệm vừa đốt lên, ánh nến vàng xuyên qua đèn lồ ng, bắ n ra tia sáng dày đặc, vừa ấm áp lại xinh đẹp, người Tây chắc chắn thích loại hàng mỹ nghệ này.

Chủ nhiệm Giải đã tham gia hội quảng giao ba lần, vẫn khá hiểu sở thích của họ, họ thích đồ thủ công dân gian của Hoa Quốc, những thứ giống như đèn lồ ng, rối cắt giấy, người Tây thích như điếu đổ.

Nhưng liên tiếp mấy năm trời, không có thứ gì mới mẻ nữa, thẩm mỹ của người Tây cũng sẽ đuối dần, cho nên hội quảng giao mùa xuân nửa năm trước, đơn đặt hàng đồ thủ công không có tiến triển.

Thực ra đã có mấy năm không tiến triển rồi, tuy cũng không giảm thiểu, nhưng các lãnh đạo đều rất lo ngại, không tiến triển tức là thụt lùi, nhưng nhất thời cũng không nghĩ được cách hay.

Không ngờ hàng mẫu do Đường Niệm Niệm mang tới sẽ khiến mắt ông ấy sáng lên, chủ nhiệm Giải cảm thấy những thứ này chắc chắn có thể khiến người Tây hài lòng, ông ấy giống như đã nhìn thấy đơn đặt hàng như bông tuyết, rơi mãi không ngừng.

Đường Niệm Niệm gật đầu, cười nói: “Những thứ này chỉ là mấy hàng mẫu, thời gian có hạn, còn có hàng mẫu khác, không kịp làm.”

Mắt chủ nhiệm Giải càng sáng hơn, sốt ruột hỏi: “Đại khái bao lâu có thể làm ra được?”

“Một tháng ạ, đã đang làm rồi.”

Đường Niệm Niệm đưa ra một kỳ hạn, cô không bất ngờ với biểu hiện của chủ nhiệm Giải, những hàng mẫu này của cô đều dựa theo đồ thủ công sau này làm ra, khi đó đều là mặt hàng xuất khẩu, đã dẫn trước mấy chục năm so với thời đại này, tuyệt đối có thể tỏa sáng ở hội quảng giao.

“Chủ nhiệm Giải, nếu nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ của Đường Thôn bọn cháu có thể lấy được suất tham gia hội quảng giao, chắc chắn sẽ làm ra càng nhiều sản phẩm mới hơn, cháu cũng dám lập quân lĩnh trạng, bảo đảm lấy được đơn đặt hàng ít nhất hai trăm nghìn đô la!”

Đường Niệm Niệm cho một con số, đơn đặt hàng hai trăm nghìn đô la không phải lớn, nhưng cũng không nhỏ, đối với hàng mỹ nghệ mà nói, là đơn đặt hàng không nhỏ.

Hơn nữa cái cô nói là con số bảo thủ, cô có tự tin sẽ vượt qua hai trăm nghìn.

Nếu thực sự không được, tới lúc đó cô tới phòng của thương nhân nước ngoài lúc nửa đêm, đóng giả làm thượng đế của họ.
Bình Luận (0)
Comment