Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 347

Minh Chấn Hưng lấy làm kinh ngạc, muốn xác nhận lại nên sốt sắng hỏi: “Chu Tư Khiết nào?”

“Lãnh đạo, còn có thể có ai nữa, Chu Tư Khiết của nhà họ Chu ở Bắc Kinh!”

Người gọi điện thoại là lãnh đạo đoàn văn công, sắp khóc đến nơi rồi.

“Cậu khóc cái gì, nói cho rõ ràng, đang yên đang lành sao lại trúng độc?” Tuy Minh Chấn Hưng ngạc nhiên nhưng hơn hết là vui mừng, nếu như không phải tình huống không cho phép thì ông ấy cũng muốn hát một khúc.

Nói khó nghe thì chuyện Chu Tư Khiết trúng độc rất tốt, rất tuyệt, rất hoàn hảo!

“Lãnh đạo, Chu Tư Khiết trúng độc ở bên đường, người qua đường đưa đến bệnh viện cấp cứu, tôi vừa mới tới bệnh viện, tình hình cụ thể vẫn còn chưa rõ.” Lãnh đạo đoàn văn công nói.

“Sao lại trúng độc bên đường? Bây giờ tôi tới bệnh viện ngay!” Minh Chấn Hưng cực kỳ khó hiểu, Thượng Hải khá an toàn, hơn nữa Chu Tư Khiết chỉ là đàn bà con gái, đáng lẽ sẽ không có ai cố ý hại cô ta.

Đang yên đang lành sao lại trúng độc?

Minh Chấn Hưng tất tả chạy đến bệnh viện, Chu Tư Khiết vẫn còn đang cấp cứu, lãnh đạo đoàn văn công mặt như đưa đám đang ngồi trên chiếc ghế dựa dài ở hành lang bệnh viện, trông thấy ông ấy liền vội vàng đứng dậy.

“Thế nào rồi?”

“Cấp cứu gần hai giờ đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa có ra, người để hỏi cũng không có.” Lãnh đạo đoàn văn công thực sự hoảng sợ, nếu như Chu Tư Khiết chết ở Thượng Hải thì người làm lãnh đạo như ông ấy chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên can.

“Người đưa cô ta đến đâu?” Minh Chấn Hưng hỏi.

“Đưa đến bệnh viện thì đi rồi.”

Minh Chấn Hưng cau chặt hàng mày, ông cảm thấy tất cả mọi điều đều kỳ quặc, thậm chí còn nghĩ đến một vài thứ theo chủ nghĩa duy tâm.

Có phải dạo gần đây nhà họ Chu gặp năm hạn bất lợi, đụng phải thứ gì không sạch sẽ hay không?

Chứ nếu không thì tại sao cháu trai cháu gái cứ liên tục xảy ra chuyện?

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, Minh Chấn Hưng sải bước đi đến hỏi thăm tình hình.

“Vẫn chưa qua thời điểm nguy hiểm, cô gái này quá vô tri rồi đấy, sao có thể ăn hoa cây trúc đào chứ? Hoa này có thể lấy mạng người.”

Bác sĩ cởi khẩu trang ra, biểu cảm rất lấy làm tiếc, thực ra lời ông ấy nói vẫn còn uyển chuyển chán, chỉ sợ làm kích động người nhà.

Với kinh nghiệm nhiều năm của ông ấy thì Chu Tư Khiết không thể cứu vãn được nữa rồi.

“Cây trúc đào? Cô ta ăn phải trúc đào?” Minh Chấn Hưng há hốc mồm chết lặng, sau khi ông ấy đến Thượng Hải mới biết cây hoa trúc đào có thể thấy ở khắp nơi trên đường phố Thượng Hải lại là hoa có độc, rõ ràng xinh đẹp như thế nhưng lại có thể độc chết con người.

Ở phương Bắc rất hiếm khi trông thấy được cây hoa trúc đào, nhưng ở Thượng Hải lại là cây trồng phổ biến bên đường, có điều người dân bản địa đều biết loại hoa này có độc nên sẽ không phạm sai lầm như vậy.

“Lúc bệnh nhân đưa đến trong miệng vẫn đang ngậm một bông hoa trúc đào, hơn nửa trong cơ thể có rất nhiều độc tố, chắc hẳn đã ăn mấy bông rồi, có lẽ là muốn hút mật hoa?” Bác sĩ lại thở dài tiếc nuối: “Quá vô tri!”

“Từ nhỏ cô ta đã sinh sống ở phương Bắc nên có thể chưa từng thấy cây hoa trúc đào bao giờ, bác sĩ, xin ông nhất định phải cứu lấy cô ta!”

Minh Chấn Hưng đã nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, gần như ở Bắc Kinh sẽ không trông thấy cây hoa trúc đào nào, Chu Tư Khiết không nhận ra cũng rất bình thường.

Chắc chắn đầu óc của cô gái này không tốt, lại bỏ thứ hoa không biết vào trong miệng, thật đúng là không sợ chết mà!

Sắc mặt bác sĩ trầm trọng, ông ấy thở dài, tim Minh Chấn Hưng rơi lộp bộp, biểu cảm này không ổn!

“Người nhà chuẩn bị tâm lý, độc tính của hoa trúc đào chí mạng, e rằng…”

Bác sĩ chưa nói xong nhưng Minh Chấn Hưng đã hiểu, sợ rằng không cứu sống Chu Tư Khiết được.

“Nhịp tim của bệnh nhân không còn nữa!”

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng kêu, bác sĩ lập tức đeo khẩu trang lên rồi quay trở lại phòng bệnh sau đó đóng cửa phòng lại.

Bây giờ Minh Chấn Hưng không sốt ruột nữa, đã biết được kết quả rồi nên có sốt ruột cũng vô dụng thôi, hơn nữa là tự Chu Tư Khiết tìm đường chết, lại là chuyện xảy ra bên ngoài quân khu, nhà họ Chu không thể đổ lên đầu ông ấy được.

Nửa giờ sau bác sĩ đi ra thông báo Chu Tư Khiết đã tử vong.

Y tá đẩy Chu Tư Khiết ra ngoài, đã phủ váy trắng lên, Minh Chấn Hưng lật một góc ra nhìn thấy gương mặt trắng nhợt của cô ta thì thở dài.

Minh Chấn Hưng quay trở về quân khu liền gọi điện báo cáo cho ông cụ Chu.

“Cựu lãnh đạo, ngài nhất định phải kiên cường hơn, Tư Khiết… khi cô ta ra ngoài đi chơi đã ăn nhầm hoa trúc đào nên trúng độc mà chết!” Minh Chấn Hưng nói hết một hơi liền cầm ống nghe đưa ra xa, kẻo bị tiếng gào rống của ông cụ Chu làm thủng tai.

Có điều đầu kia điện thoại rất tĩnh lặng, vì ông cụ Chu thổ huyết bất tỉnh rồi.

Ông cụ Chu năm lần bảy lượt chịu đả kích, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa.

“Cựu lãnh đạo, xin bớt đau buồn!”

Minh Chấn Hưng an ủi nhưng bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói của cấp dưới Chu Hồng Xương: “Sức khỏe của lãnh đạo không tốt, lúc nữa hẵng gọi lại.”

“Được, mong cậu chăm sóc tốt cho lãnh đạo, ôi chao!” Giọng điệu của Minh Chấn Hưng vô cùng chân thành, nhưng sau khi cúp điện thoại thì khóe miệng của ông ấy lại cong lên, còn thở dài nặng nề, dùng chất giọng Thượng Hải eo éo bảo: “Tạo nghiệp mà!”

Tâm trạng của Minh Chấn Hưng buông lỏng, ông ấy châm một điếu thuốc, rít thuốc rồi nhả khói ra.

Hút xong điếu thuốc thì điện thoại vang lên, là Chu Hồng Xương gọi tới.

“Cậu nói rõ hơn đi, sao Tư Khiết lại ăn phải hoa trúc đào hả? Con bé ra ngoài cùng với ai? Lúc xảy ra chuyện bên cạnh có những ai hả?” Giọng Chu Hồng Xương khàn đặc, có mấy câu ngắn ngủi mà phải dừng mất mấy lần, tiếng ho hắng không ngừng vang bên tai.
Bình Luận (0)
Comment