Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 349

“Cựu lãnh đạo, xin bớt đau buồn!” Minh Chấn Hưng từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi câu này, chọc tức Chu Hồng Xương tới nỗi lại suýt thổ huyết, cuối cùng ông ta cũng hiểu ra rồi, Minh Chấn Hưng đã không phải là cấp dưới của ông ta từ lâu nên sẽ không nghe lời của ông ta nữa.

“Được được… được, Minh Chấn Hưng, cánh cậu cứng cáp rồi!”

Chu Hồng Xương nghiến răng nghiến lợi nói hết rồi dập điện thoại.

Minh Chấn Hưng móc móc tai rồi cưỡi giễu bảo: “Mới biết à!”

Từ lúc lão già này ép con trai của ông ấy cưới Chu Tư Khiết thì chút tình cảm cuối cùng mà ông ấy đối với cựu lãnh đạo đã bay biến sạch rồi!

Trời tối rồi Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm mới quay trở về quân khu, họ đã mua rất nhiều thứ từ túi lớn đến túi nhỏ, trên đường có người hỏi thăm thì nói phải quay về Bắc Kinh gặp người nhà của Thẩm Kiêu, những đồ mua đều là quà gặp mặt.

Thế là người của quân khu đều biết Thẩm Kiêu muốn đưa bạn gái quay trở về Bắc Kinh gặp cha mẹ, quà cáp vô cùng đầy đủ, đã mua rất nhiều đồ tốt!

Nhưng mọi người đều không hay biết rằng ở trạm ga xe lửa khi Thẩm Bằng chuẩn bị lên xe thì bị người ta trùm bao tải đánh tới nỗi mặt mũi bầm dập, hai cái răng cửa cũng rụng ra, là Đường Niệm Niệm làm.

Thế nhưng Thẩm Bằng lại đổ lên đầu Thẩm Kiêu, đi lên tàu với cái đầu đầy vết thương, chuẩn bị đi tố cáo.

Minh Chấn Hưng kêu người gọi bọn họ tới phòng làm việc rồi nói thẳng về cái chết của Chu Tư Khiết.

“Ồ!” Vẻ mặt Thẩm Kiêu thong thả.

“Sao mà chết?” Đường Niệm Niệm tỏ vẻ hơi hứng thú, hỏi nguyên nhân cái chết của Chu Tư Khiết.

Minh Chấn Hưng thầm cười lạnh, tuy ông ấy không phải là cao thủ đoán án nhưng mắt nhìn vẫn còn được, có lẽ cái chết của Chu Tư Khiết không có liên quan tới Thẩm Kiêu, nhưng tuyệt đối có liên quan tới Đường Niệm Niệm.

“Ăn nhầm phải hoa trúc đào, trúng độc mà chết!” Minh Chấn Hưng nói ra nguyên nhân cái chết của Chu Tư Khiết.

“Ngu.” Thẩm Kiêu tỏ vẻ chán ghét.

“Hoa trúc đào có độc không phải là chuyện bình thường sao? Chu Tư Khiết mất não quá, tương đối ngu ngốc đấy!” Đường Niệm Niệm bĩu môi, biểu cảm cũng tỏ vẻ chê ghét.

“Được rồi, hai đứa đi đi!” Minh Chấn Hưng lười nhìn hai con người này làm bộ làm tịch nên để cho bọn họ đi.

“Đợi đã, hai đứa sắp quay về Bắc Kinh à?” Minh Chấn Hưng lại gọi với bọn họ lại.

“Đưa Niệm Niệm đi ra mắt!” Thẩm Kiêu trả lời.

“Quả thực là phải ra mắt, cậu kiềm chế tính tình lại, chớ có làm loạn với cha cậu!” Minh Chấn Hưng thành tâm khuyên bảo.

“Cháu biết rồi!” Thẩm Kiêu đáp lời rất hay, chắc chắn anh sẽ không làm loạn, thường anh sẽ động thủ luôn.

“Đi đi!” Minh Chấn Hưng chợt thấy nhọc lòng, hết sức cảm thấy việc dạy dỗ thằng nhóc này còn mệt hơn nhiều so với đánh một trận.

Thẩm Kiêu dẫn Đường Niệm Niệm đi ra ngoài, còn chu đáo cài cửa lại, trong phòng truyền tới tiếng thở dài nặng nề của Minh Chấn Hưng.

Đường Niệm Niệm hơi thương cảm cho Minh Chấn Hưng, Chu Tư Khiết chết rồi thì chắc chắn lão già họ Chu sẽ nổi trận lôi đình, có lẽ là đã nổi trận lửa lớn với Minh Chấn Hưng, chả trách ban nãy thấy trên trán ông ấy có hẳn mấy nếp nhăn, tóc cũng bạc đi nhiều.

Lần sau lại cho Minh Chấn Hưng uống chút nước linh tuyền vậy!

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vội tới Bắc Kinh xuyên đêm, ban đầu là Thẩm Kiêu lái xe, dọc đường hai người thay phiên nhau lái, đến nơi trước một ngày so với Thẩm Bằng ngồi xe lửa.

So với Thương Hải hoa lệ phồn vinh thì Bắc Kinh trông càng giàu có mạnh mẽ hơn, bọn họ không lái xe vào Bắc Kinh mà ngủ một giấc ở trong không gian lấy lại tinh thần, trời vẫn còn chưa sáng, cả Bắc Kinh đều tĩnh lặng không một tiếng động.

Nhà họ Chu cũng rất yên ắng, đã ngủ cả rồi, hai bóng đen xuất hiện bên ngoài bờ tường của nhà họ Chu. Chính là Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.

Nhà ở của nhà họ Chu là tứ hợp viện nên rất to lớn, có rất nhiều người ở, ngoài người nhà họ Chu ra thì còn có người kề kề đi theo bảo vệ Chu Hồng Xương, tính phòng vệ rất chặt chẽ nhưng đối với Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu mà nói thì chẳng là gì cả.

Bọn họ dễ dàng tránh được đám bảo vệ rồi tìm thấy tầng hầm của nhà họ Chu, thông thường mà nói thì bảo vật đều giấu ở tầng hầm.

Quả nhiên ở trong tầng hầm có tầm chục cái rương, còn có một cái giá bày rất nhiều vật trang trí quý hiếm, mỗi một thứ đều là bảo vật hiếm có, Đường Niệm Niệm không khách khí lấy hết của báu trên kệ trang trí, rồi lại mở từng cái rương ra.

Bạc thỏi, vàng nén, phỉ thúy, ngọc thạch các kiểu, còn có một chiếc rương bên trong toàn là tiền giấy và các loại phiếu chứng hiện hành, chỉ riêng hiện kim đã có hơn năm mươi vạn.

“Lão già khốn khiếp!”

Đường Niệm Niệm mắng xong một câu thì thu hết các rương lại, mấy năm nay lão già họ Chu hại rất nhiều người, cũng lấp li3m không ít mồ hôi xương máu của nhân dân, chắc chắn không chỉ có mấy cái rương này, những của báu khác giấu ở đâu?

Tầng hầm bị cướp sạch toàn bộ, hai người bèn rời đi, lúc đi ngang qua một gian phòng thì nghe thấy tiếng nói chuyện của hai vợ chồng.

“Sao còn chưa ngủ? Trời sắp sáng rồi, cả đêm cứ lăn qua lăn lại, khiến tôi cũng không ngủ được!” Chu Lão Nhị không vui vẻ nói

“Tôi không ngủ được, hôm nay bố nôn ra rất nhiều máu, tôi có lén hỏi bác sĩ thì tình hình không được tốt cho lắm, chúng ta phải tính toán sớm thôi!”

Bà dâu thứ hai đè giọng nói, cả đêm bà ta đang nghĩ chuyện này.

“Tính toán cái gì? Tư Minh và Tư Nhân đều chết cả rồi, Tư Khiết cũng không còn, còn gì mà phải suy nghĩ!”

Giọng điệu của Chu Lão Nhị bi thương, bốn đứa con của ông ta đã chết mất ba người, còn lại một đứa con trai út bỡn cợt với đời.

Khi trước ông ta còn tranh giành với phòng lớn nhưng bây giờ không còn nghĩ gì nữa, sống ngày nay tính ngày mai vậy!

“Chúng ta còn có Tư Văn, phải tính toán thay cho nó, ông biết đống của báu của bố giấu ở đâu không?” Bà dâu thứ nhỏ giọng hỏi.

“Không phải ở tầng hầm à?”

“Tầng hầm nào có, thứ tốt đã bị bố giấu đi rồi, tôi vừa nghe ngóng được đấy, hừ, trong lòng bố chỉ có phòng lớn, nhưng người chết toàn là người của phòng nhì chúng ta, phòng lớn vẫn còn sống tất, giấu tiền của cũng để cho phòng lớn làm, nếu chúng ta không chủ động tranh giành thì rắm cũng chả vớt được!”

Bà dâu thứ không cam lòng, ba đứa con trai của bà ta bị ông cụ sai tới phương Nam thì chết mất hai, con gái cũng qua đời rồi, phòng lớn chỉ mất đi một Chu Tư Lượng nhưng ông cụ lại đưa của báu cho phòng lớn, dựa vào đâu chứ?
Bình Luận (0)
Comment