Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 35

Đường Mãn Ngân núp sau thân cây cũng nhìn tới mức choáng váng, ông ấy còn dùng sức dụi mắt vài lần, vừa rồi chắc chắn là hoa mắt, cháu gái của ông ấy rõ ràng là Lâm muội muội mà, sao có thể biến thành Trư Bát Giới được chứ?

Ông ấy dụi mắt tới đỏ lên, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không hề thay đổi, còn có tiếng rên rỉ ngắt quãng của Bát Ca truyền tới từ phía xa.

“Nhớ rõ, chỗ có bà đây, do bà đây định đoạt!”

Giọng nói của Đường Niệm Niệm còn lạnh hơn cả băng, xuyên vào lỗ tai từng người, mọi người không hẹn mà cùng rùng mình, cảm thấy sợ hãi.

Mẹ nó nhìn lầm rồi!

Vốn dĩ còn tưởng là cô nhóc dễ bắt nạt, ai ngờ lại là nữ la sát!

“Đi, đưa người về đi!”

Đường Niệm Niệm hét lên một tiếng.

Các thuộc hạ ngoan ngoãn chạy tới, nhặt Bát Ca bị ném xuống sườn cỏ trở về.

Thật ra Bát Ca không bị thương quá nặng, Đường Niệm Niệm cố ý chọn chỗ ném xuống, khi rơi xuống đã có cỏ giảm bớt lực va chạm, hơn nữa còn tiếp đất bằng thịt đùi nên không bị thương ngoài da nhiều.

Chỉ là ông ta không giữ được sĩ diện, xấu hổ trước mặt các anh em nên mới chịu cúi đầu, bộ dạng trông như bị thương nặng.

“Vốn là 6120 đồng tiền mặt, ngoại trừ phiếu gạo năm trăm cân và phiếu thịt một trăm cân, còn phải đưa cho tôi 6000, anh muốn bù tiền hay bù đồ?”

Đường Niệm Niệm lạnh lùng chất vấn, một trăm thớt vải là chín ngàn thước, một thước sáu hào tám, tổng cộng 6120 đồng, cô biết rất rõ giá của phiếu thịt và phiếu gạo ở chợ đen, bốn bỏ lên năm, dù sao cũng phải đưa cho cô 6000.

“Đưa tiền!”

Bát Ca trả lời rất sảng khoái, ông ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, đã học được quy tắc giữ mạng, chính là cần phải biết thức thời.

Ông ta vẫn còn nhớ khi mới vừa bước vào giang hồ, có tiền bối đã dạy ông ta một câu.

“Nếu gặp bốn loại người này nhất định phải tránh xa, phụ nữ xinh đẹp, người già, trẻ nhỏ, người tàn tật!”

Bốn loại người đó trông như yếu ớt, nhưng nếu bọn họ dám một mình hành tẩu giang hồ, vậy tất nhiên trên người phải có kỹ năng tối cao, trước kia Bát Ca luôn ghi nhớ lời tiền bối dạy bảo, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, ngồi trên địa vị cao, ông ta có hơi chểnh mảng.

Bát Ca dùng sức lau mồ hôi lạnh trên trán, tấm lưng ướt đẫm, bộ quần áo mùa thu lạnh căm dán lên lưng, toàn thân đều rét lạnh, nhắc nhở ông ta tuyệt đối không được chểnh mảng.

Ông ta lấy ra một chồng tiền từ trong cặp, đếm một trăm tờ đại đoàn kết, tính cả chiếc hộp trước đó, tất cả đều cho Đường Niệm Niệm.

“Những thứ đó không đáng bao nhiêu, tôi hiếu kính cô!”

Bát Ca mỉm cười cung kính, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngang ngược trước đó.

Đường Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, không khách khí nhận lấy hiếu kính.

Mặc dù là chút vàng bạc châu báu có phẩm chất không tốt cho lắm, nhưng nếu đặt vào đời sau cũng có giá trị một căn hộ, cô không chê ít.

“Sau này đánh bóng bảng hiệu [1] một chút!”

[1] Tiếng lóng, mang ý nhắc nhở nghiêm túc, đàng hoàng một chút.

Đường Niệm Niệm cố ý nói tiếng lóng giang hồ, Bát Ca thầm rùng mình, càng kiêng kỵ hơn.

Cô gái xinh đẹp này quả thật là người từng trải, có khi còn là người của Phủ Đầu Bang Thượng Hải, trước kia ông ta cũng từng lăn lộn trong Phủ Đầu Bang, nhưng chỉ là tôm tép, sau khi giải phóng thì Phủ Đầu Bang cũng giải tán, ông ta cũng trở về quê Chư Thành.

Nhưng ông ta nghe nói, thật ra Phủ Đầu Bang vẫn còn tồn tại, chỉ là rải rác trong bóng tối, ngành nghề nào cũng có người của Phủ Đầu Bang, cô gái xinh đẹp này cũng có thể chính là hậu duệ của đầu sỏ Phủ Đầu Bang.

“Sau này cô có thứ gì tốt cứ việc tới tìm tôi, không cần phải tới chợ đen, tới thẳng địa chỉ này đi.”

Bát Ca nói ra một địa chỉ, đây là chỗ ông ta thường ở, khá an toàn.

Ông ta nhận thấy trên tay Đường Niệm Niệm tuyệt đối không chỉ có một trăm thớt vải, mà còn có thứ tốt khác.

“Nói sau đi.”

Đường Niệm Niệm không đồng ý, cũng không từ chối, con người Bát Ca cũng không tệ lắm, mặc dù có chút xấu xa, nhưng không tệ hoàn toàn, lá gan cũng không lớn, sau này có thể hợp tác.

Nhưng cô cứ nhử trước đã, không thể đồng ý quá dễ dàng.

Bát Ca không dám nói nhiều, để thuộc hạ khuân vác vải vóc, bọn họ mang tới mấy chiếc xe đẩy tay, một trăm thớt vải nhanh chóng được lôi đi.

“Cô gái à, có bán xe tải này không?”

Bát Ca ghen tị với chiếc xe tải Đường Niệm Niệm lái tới, mới tinh, thật oai phong mà!

“Tạm thời không.”

Đường Niệm Niệm để lại một con đường sống, trong không gian của cô có tới mười chiếc xe tải cổ điển, hiện tại không thể nào lấy ra được, có vài linh kiện là của đời sau, cô phải thay đổi mới dám lấy ra ngoài.

“Nếu cô có bán thì nhất định phải tới tìm tôi, tôi sẽ báo giá thành tâm.”

Hai mắt Bát Ca phát sáng, nghe giọng điệu này, nhất định có thể lấy được hàng.

“Nói sau đi!”

Đường Niệm Niệm bình thản đáp lại, vẻ mặt còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng Bát Ca không dám tức giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới đúng, thái độ của Đường Niệm Niệm quá tốt sẽ khiến ông ta nghi ngờ.

Bát Ca dẫn thuộc hạ rời đi, không bao lâu sau đã biến mất khỏi màn đêm.

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn chú hai trốn phía sau đại thụ, lái chiếc xe tải về phía xa rồi thu vào không gian, Bách Tuế cũng vào trong theo.

“Bách Tuế mi rảnh rỗi thì gieo hạt giống đi!”

Ban ngày Đường Niệm Niệm có mua chút hạt giống ngô và lúa mì ở trạm hạt giống, đất đai trong không gian rất màu mỡ, tùy tiện đào cái hố, tưới chút nước là đã sống được, Bách Tuế nhất định có thể làm được.

“Gâu... Ông đây không làm!”

Trong không gian truyền tới tiếng hùng hổ của Bách Tuế, Đường Niệm Niệm không để ý tới nó, sau khi ra sử dụng ý niệm để tuần tra không gian, khóe miệng nhếch lên.

Bách Tuế đang thở hổn hển đào hố, rải hạt giống vào từng cái hố, sau đó ngậm một chiếc thùng nhỏ đến hồ nước múc nước, làm việc vừa nhanh lại vừa giỏi.

“Bách Tuế giỏi quá!”

Đường Niệm Niệm khen ngợi.

“Gâu... Cút đi!”

Câu trả lời chính là tiếng sủa giận dữ của Bách Tuế.

Đường Niệm Niệm không hề tức giận, người làm việc tức giận cũng là chuyện bình thường, cô không thể được lợi mà còn xoi mói.

Đường Mãn Ngân đợi phía sau gốc cây hồi lâu vẫn chưa thấy cháu gái trở về, chỉ đành căng da đầu vào trong rừng tìm người, đi một bước dừng một bước, quan sát xung quanh, luôn có cảm giác có ai đó sau lưng.

“Sột soạt...”

Sau lưng có tiếng động, hình như là tiếng bước chân, nhưng không giống như của người, người không đi nhẹ như vậy.

Lông tơ toàn thân Đường Mãn Ngân dựng đứng, tóc dựng thẳng không cần gió, ông ấy đứng im, không dám nhúc nhích.

Không phải người, vậy là gì?

Má ơi!

Đường Mãn Ngân muốn chạy, nhưng chân không còn sức lực, một cm cũng không động đậy nổi.

Có bàn tay vỗ lên vai, Đường Mãn Ngân giật mình, nhảy lên cao ba thước, nhấc chân bỏ chạy, đế giày đều bốc khói.

Đường Niệm Niệm ngạc nhiên, đến mức vậy sao?

“Chú hai ơi, tiền rơi!”

Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, Đường Mãn Ngân lập tức phanh lại, nhưng là phanh bằng mặt.

Bởi vì ông ấy té,

Úp mặt xuống đất!
Bình Luận (0)
Comment