Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 351

Phó Bạch Lan tưới hoa trong vườn, hơi khom lưng, cầm bình tưới nước, chỉ là động tác bình thường nhưng lại được bà ta làm giống như đang khiêu vũ, cho dù đã năm mươi tuổi rồi nhưng đi trên đường vẫn sẽ thu hút ánh nhìn của rất nhiều đàn ông.

Khiến Thẩm Chí Viễn mê như điếu đổ, si mê bà ta mấy chục năm không đổi.

“Chị Trương, buổi trưa lão Thẩm về nhà ăn cơm, chị làm con cá hoa vàng đó nhé.”

Phó Bạch Lan vừa tưới hoa vừa gọi bảo mẫu trong nhà, giọng nói yểu điệu.

“Được.”

Bảo mẫu đáp lời, lấy cá hoa vàng từ trong tủ lạnh ra, bỏ trong nhà bếp rã đông.

【 Tủ lạnh đã có từ trước giải phóng rồi 】

Phó Bạch Lan tưới hoa xong, đấm lưng, thở dài: “Đúng là ngày càng yếu đi, tưới hoa một chút đã đau lưng rồi!”

“Cô đi ra ngoài ai không nói cô trẻ, tôi nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng hai chúng ta đứng chung với nhau, đều nói tôi là mẹ cô!”

Bảo mẫu đi tới, nhận lấy bình tưới nước, còn khen một tràn.

Phó Bạch Lân vốn đang tươi cười lắng nghe, nhưng nghe tới câu mẹ đó, nụ cười lập tức đông cứng, nhìn bảo mẫu mặt mày đôn hậu, trong lòng giống như bị gai đâm.

Chị Trương này cũng không biết là ngốc thật hay là giả ngốc, mỗi lần nói chuyện đều khiến bà ta rất không thoải mái, nhưng bà ta lại không bới móc được, dù sao chị Trương cũng khen bà ta trẻ.

“Bóp vai cho tôi!”

Phó Bạch Lan lười so đo với người phụ nữ ngốc này, lười biếng dựa lên ghế.

“Vâng!”

Chị Trương biểu hiện rất cần mẫn, nhưng khi quay lưng về phía Phó Bạch Lan, lại trợn trắng mắt, còn khinh thường bĩu môi.

Nếu không phải nhà họ Thẩm mỗi tháng trả cho mười lăm đồng tiền lương, mỗi ngày đi chợ còn có thể ăn chặn không ít, bà ấy lười hầu hạ con hồ ly tinh già này!

Thủ đô ai không biết Phó Bạch Lan này là hồ ly tinh, cướp chồng của em gái, còn khiến em gái tức chết, phi, ở quê của bà ấy, Phó Bạch Lan này chắc chắn phải thả trôi sông, Thẩm Chí Viễn cũng không phải dạng tốt lành gì, một đôi cẩu nam nữ!

Bà ấy chỉ tiếc cho Thẩm phu nhân trước đây, chị Trương chưa từng gặp mẹ của Thẩm Kiêu, nhưng từng thấy hình, còn đẹp hơn Phó Bạch Lan nhiều, nhưng không lẳng lơ như con hồ ly già này, tên đàn ông rất đê tiện, chỉ thích lẳng lơ, không thích đoan trang phóng khoáng.

“Ây dô…cô nhẹ chút!”

Phó Bạch Lan đau tới la lên, vai suýt bị bóp gãy rồi.

“Ồ, tôi nhẹ một chút, chủ yếu là do thịt của cô non mềm quá, chứ tôi dùng sức không lớn, trước đây ở quê giết gà cũng không giết được, chém một dao, không chết, chém thêm dao nữa, đầu gà rơi xuống đất, máu đỏ bắ n ra, tôi lơ đãng một cái, con gà không đầu đó chạy ba vòng trong sân mới tắt thở.”

Chị Trương lại trợn mắt, thầm mắng hồ ly tinh da thịt lẳng lơ, lắm tật, nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra rất cung kính, còn kể chuyện lúc còn ở nông thôn.

“Đừng nói nữa!”

Phó Bạch Lan sầm mặt, luôn cảm thấy chị Trương này cố tình, khi không nói chuyện máu me như vậy làm gì, ảnh hưởng tâm trạng của bà ta.

“Ồ!”

Chị Trương ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên tâm bóp vai.

Nhưng Phó Bạch Lan lại không còn tâm trạng, bảo bà ấy xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, chị Trương quay người đi, bà ấy lười đụng vào da thịt của ả lẳng lơ này, khỏi phải dính lẳng lơ vào người.

“Chị Trương, hấp thêm hai cái trứng, bỏ nhiều dầu mè một chút, bỏ ít hành chút, chị cắt vụn, đừng bỏ đầu hành, bỏ ít nước chút…”

Phó Bạch Lan đột nhiên muốn ăn trứng hấp, hơn nữa còn là trứng hấp thanh đạm mềm mịn, phải có đủ sắc vị hương, nhưng chị Trương nấu ăn, trước nay chỉ chú trọng hương và vị, mỗi lần hấp trứng đều không được đẹp lắm, ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của bà ta.

“Tôi biết rồi!”

Chị Trương trong nhà bếp trả lời rất ngọt, nhưng khi cắt hành, lại vẫn cắt rất lớn, đầu hành cũng không bỏ đi, bà ấy không nghe lời con hồ ly tinh già này đâu!

Bà ấy do Thẩm Chí Viễn thuê tới, lương cũng do Thẩm Chí Viễn trả, lười chiều theo ý con hồ ly tinh già này.

Sở dĩ chị Trương dám làm như vậy là bởi vì bà ấy có tự tin.

Bà ấy đã làm ở nhà họ Thẩm mười năm rồi, Thẩm Chí Viễn rất thích ăn cơm do bà ấy nấu, tuy tên tra nam này rất nghe lời Phó Bạch Lan, nhưng trong chuyện bảo mẫu, Phó Bạch Lan thật sự không có quyền lên tiếng.

“Mẹ, cho con ít tiền, con ra ngoài ăn.”

Con trai út nhà họ Thẩm, Thẩm Ưng từ trong phòng đi ra, đầu tóc rối bời, đang mặc đồ ngủ, rõ ràng vừa mới ngủ dậy.

Tối qua một đứa bạn của anh ta tổ chức sinh nhật, mở tiệc ở nhà, chơi tới nửa đêm mới về.

“Buổi trưa cha con về nhà ăn cơm, con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ!”

Phó Bạch Lan lườm một cái, không cho tiền.

“Con đã hẹn với đám bạn rồi, mẹ, cho con đi!”

Thẩm Ưng làm nũng, nhưng lần này Phó Bạch Lan lại không chiều theo anh ta, dạo này tâm trạng của Thẩm Chí Viễn không tốt lắm, cũng rất bất mãn với hành vi của con trai út, từng nhắc mấy lần trước mặt bà ta rồi, bà ta phải quản thúc một chút.

“Con đã mười chín tuổi rồi, nên kiềm chế lại, đừng có suốt ngày chơi với đám bạn xấu đó của con nữa, cha con nói rồi, để con tới bộ đội rèn luyện!”

Phó Bạch Lan cũng tán đồng việc để con trai út tới bộ đội.

“Mẹ, chi bằng mẹ lấy mạng của con đi, bộ đội là nơi người ở sao? Dù sao con không đi đâu!”

Thẩm Ưng vừa nghe phải đi bộ đội liền đau đầu, từ nhỏ anh ta đã sống sung sướng, chưa từng chịu khổ, sao có thể đến bộ đội chịu khổ?

Đánh chết anh ta cũng sẽ không đi đâu.

Thẩm Ưng cũng không sợ, cha anh ta nghe lời mẹ anh ta, mẹ anh ta nghe lời anh ta, chỉ cần anh ta làm nũng một chút, mẹ anh ta liền bó tay, lại vỗ về cha anh ta, chuyện đi bộ đội chắc chắn sẽ không thành.

“Lần này mẹ và cha con đều hạ quyết tâm rồi, con không muốn đi cũng phải đi!”

Ngữ khí của Phó Bạch Lan nghiêm túc, không thuận theo con trai út như bình thường.

Tên tạp chủng Thẩm Kiêu đó ở trong bộ đội ngày càng có tiền đồ, sắp không khống chế được nữa rồi, thằng lớn Thẩm Bằng ở bộ đội nhiều năm như thế, không có chút triển vọng gì, có lẽ là phế rồi.

Phó Bạch Lan chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người con trai út, con trai của bà ta tuyệt đối không thể kém hơn con trai của tiện nhân Phó Thanh Lan đó!
Bình Luận (0)
Comment