Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 388

Lãnh đạo giận đến mức mặt xanh đi, bình thường ông ta quá hiền lành rồi, mới khiến mấy cấp dưới này ngày càng coi trời bằng vung, không biết lớn nhỏ, lại còn nói ông ta bảo thủ?

Nếu ông ta thật sự bảo thủ, sao có thể để đám ranh con kia gan ngày càng lớn được chứ?

Thượng Quan Tĩnh khẽ hừ một tiếng, ra khỏi văn phòng, còn dùng lực đóng cửa lại, vang lên tiếng rầm một cái, khiến tim gan đang tức giận của lãnh đạo rung lên mấy lần, ông ta cầm chén trà muốn đập xuống nhưng lại không nỡ.

Ông ta tốn mấy tệ để mua, giờ đập bể thì ông ta phải tự bỏ tiền túi mua lại.

“Đừng cho là năng lực làm việc của cô tốt thì tôi không dám dạy dỗ cô, Thượng Quan Tĩnh cô viết kiểm điểm cho tôi, ít nhất cũng phải tám trăm chữ, còn muốn nói gì nữa, cô là lãnh đạo hay tôi là lãnh đạo?”

Lãnh đạo thở hồng hộc rống lên vài câu, bên ngoài lạnh ngắt như tờ, lúc lãnh đạo đóng cửa lại, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán.

“Nhất định hôm qua Lão Vương bị vợ đá xuống giường, buổi sáng tôi còn nhìn thấy trên cằm ông ta có vết cào, ông ta nói là do mèo hoang cào.”

“Chắc rồi, sáng sớm mặt đã tối sầm lại, tới xế chiều mặt vẫn tối, đêm hôm qua nhất định đã đánh nhau không ít!’

“Lão Vương đáng thương, mỗi ngày đều bị cọp cái bắt nạt, nghiệp chướng mà!”



Mọi người thảo luận không biết mệt về sinh hoạt cá nhân của lãnh đạo, không sợ bị nghe được một chút nào, dù sao lãnh đạo chỉ tỏ ra phô trương thanh thế rống vài tiếng thôi, chứ cũng chẳng bắt bọn họ làm gì.

Bộ trưởng Ngưu dạy dỗ lão Vương một trận, tỏ ý kêu ông ta trước tiên phải tìm Đường Niệm Niệm hỏi cho rõ ràng đã.

Bộ trưởng Ngưu đang muốn cử người đi tìm, Đường Niệm Niệm đã chủ động tới cửa.

“Đơn hàng ba trăm nghìn kia cuối cùng là thế nào vậy? Mau nói đi!” Bộ trưởng Ngưu gấp đến nỗi không chờ được bèn hỏi.

Vừa nãy trong điện thoại, tuy ông ấy nói đến mức khiến người ta á khẩu không trả lời được nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột, lỡ Tiểu Đường phạm sai lầm thật thì sao đây, chuyện này liên quan đến danh dự quốc tế, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

“Chuyện là vậy đó, bạn của ngài Andrew là ngài Carl rất thỏa mãn với một trăm hai mươi hàng mẫu cháu đưa tới nên đã chủ động yêu cầu ký hợp đồng, ông ấy cũng hài lòng với giá tiền.”

Đường Niệm Niệm giống như đã quen tự rót nước, trước đó nói hơn nửa ngày, nước bọt cũng khô rồi.

“Cái tháp ngọc trai kia của cháu bán tới bốn mươi lăm đồng đô la mỹ? Carl đồng ý à?” Bộ trưởng Ngưu cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “đô la mỹ”.

Chẳng trách Lão Vương kia tức giận như vậy, hiện tại ông ấy cũng nghi ngờ Tiểu Đường lừa đảo người phương Tây, một cái tháp ngọc trai nho nhỏ, sao dám bán tới bốn mươi lăm đô la mỹ.

Tiểu Đường này chắc chắn đã ăn tim gấu mật báo!

“Đúng vậy, Carl còn muốn nhận thầu hết tất cả sản phẩm của nhà máy Mỹ Lệ chúng cháu nhưng cháu không đồng ý, không thể để một mình ông ấy ăn hết được.”

Đường Niệm Niệm ghét bỏ liếc nhìn, không ngờ bộ trưởng Ngưu vẫn còn dáng vẻ chưa từng thấy sự đời.

Bộ trưởng Ngưu bị nghẹn vì chính nước miếng của mình, hiện tại ông ấy nghi ngờ không phải đầu óc của Carl có vấn đề thì cũng là Tiểu Đường đang nói khoác.

“Cháu nói thật đi, cháu không lừa ngài Carl đúng không?”

Nét mặt của bộ trưởng Ngưu vô cùng nghiêm túc, ông ấy hỏi thẳng.

“Chỉ dùng chút thủ đoạn marketing bình thường thôi, chú Ngưu, cháu biết chú lo lắng chuyện gì, là như thế này, nếu Carl cầm tháp ngọc trai của nhà máy Mỹ Lệ chúng cháu ra nước ngoài bán, giá cả tăng lên ít nhất cũng phải gấp 2 lần, dù ông ấy có nhắm mắt bán đi thì tuyệt đối không thể nào thua lỗ được.”

Đường Niệm Niệm dứt khoát nói rõ ràng, sau này cô sẽ còn sản xuất nhiều sản phẩm khác nữa bán cho người phương Tây, mấy món này mới bán có bốn mươi lăm đồng, trước tiên cô phải đánh phòng hờ mấy người này, đừng quá ngạc nhiên.

Bộ trưởng Ngưu nửa tin nửa ngờ, đã bốn mươi lăm đồng đô la mỹ còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa?

Lẽ nào người phương Tây thiếu tiền để đốt à?

“Nếu chú không tin, cứ kêu thầy cháu đến hỏi một chút là biết cháu không hề nói dối.”

Đường Niệm Niệm cảm thấy có chút xót xa, hiện tại người trong nước nghèo túng lạc hậu quá lâu, quá thiếu thốn sự tự tin dân tộc, ngay cả bộ trưởng Ngưu từng trải sự đời, lúc đối mặt với người phương Tây cũng không tự tin, huống chi là người bình thường.

Lạc hậu thì sẽ bị đánh, lòng tự tin dân tộc càng không cần nói tới, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, những lời này đều áp dụng được cho tất cả.

Cô không phải người tốt, nhưng trái tim yêu nước vẫn phải có, cô hy vọng dùng chút sức mọn của mình để thúc đẩy quốc gia phát triển kinh tế một chút.

Mấy cái khác thì cô không dám đảm bảo, nhưng sau này khi kinh doanh với người phương Tây, cô nhất định sẽ đưa giá cao, không có cao nhất, chỉ có cao hơn.

Bộ trưởng Ngưu tự mình đi mời lão Chương tới, kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

“Bốn mươi lăm đồng thật không đắt đâu, người phương Tây thích mấy đồ chơi nhỏ, bé Niệm, sau này cháu phải nâng giá cao hơn một chút, chỉ có bốn mươi lăm đồng, quá tiện nghi cho Carl rồi.”

Lão Chương cẩn thận quan sát tháp ngọc trai, rất bất mãn vì Đường Niệm Niệm đưa ra giá quá thấp.

Bộ trưởng Ngưu giật giật khóe miệng, quả nhiên thầy kiểu gì thì dạy ra học trò kiểu đó.

Hai thầy trò này, người này còn gan to hơn cả người kia.

“Quả thật quá rẻ, vậy nên Carl mới thoải mái đồng ý như vậy, tính sai rồi.”

Đường Niệm Niệm cũng rất ảo não, lúc Carl vui sướng ký hợp đồng, cô đã biết đưa giá tiền này quá thấp, nhưng đã ra giá thì không được hối hận, cô không thể tự đánh vào mặt mình được.

“Còn nhiều thời gian, sau này vẫn còn cơ hội, lần đầu cháu kinh doanh với người Phương Tây, dám đưa ra cái giá này đã là vô cùng tốt rồi.” Lão Chương không tiếc tán dương.

“Sau này tới hội quảng giao sẽ đưa giá cao hơn, tiếc là không đủ ngọc trai.”

Đường Niệm Niệm có hơi tiếc, ngọc trai tồn kho ở hồ Sơn Hà không nhiều, chỉ cung cấp được mỗi cho Carl, trong hội quảng giao chỉ có thể bán đồ bằng tre trúc, đồ khảm xà cừ và kẹp tóc.

Điều đáng tiếc nhất là chu kỳ nuôi dưỡng ngọc trai quá dài, ít nhất phải bốn năm năm mới hình thành ngọc trai, hàng mỹ nghệ ngọc trai chỉ đủ bán trong lần này.
Bình Luận (0)
Comment