Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 390

Vốn dĩ cô cho rằng mình không giúp được gì, nhưng thật may, vấn đề nan giải bọn họ gặp phải đã được thế hệ sau này giải quyết, trùng hợp Đường Niệm Niệm đã từng nhìn thấy trong sách chuyên ngành.

Cô không chỉ thẳng ra, mà giả vờ như hỏi đại vài câu, dẫn đường cho những người này nghĩ ra cách giải quyết, trong đó lão Chương cũng phát biểu ra một vài đề nghị hữu ích.

Cả đám người mừng rỡ như điên, hoàn toàn đắm chìm trong công việc, bước vào trạng thái quên mình.

Bộ trưởng Ngưu có hơi há hốc mồm, ông ấy chỉ lo sản xuất, không hiểu kỹ thuật cho lắm, vừa rồi lúc Tiểu Đường nói chuyện với những người này, ông ấy không hiểu gì cả, xem bộ dạng này, đã giải quyết được vấn đề rồi sao?

“Nhường đường một chút!”

Một kỹ sư chạy ra ngoài, ông ta muốn ra ngoài tìm tài liệu, thấy bộ trưởng Ngưu chặn đường, không hề khách khí đẩy ông ấy ra.

Bộ trưởng Ngưu né sang bên cạnh, đứng chưa vững đã bị một người khác đẩy ra, lại là một kỹ sư khác.

“Đi đi, tôi đi ra ngoài!”

Bộ trưởng Ngưu có hơi xấu hổ, dứt khoát bước ra ngoài.

Đường Niệm Niệm cũng ra ngoài.

“Tiểu Đường, vậy là tìm được cách rồi sao?” Bộ trưởng Ngưu kích động hỏi.

“Chắc là vậy, cháu cũng không rõ lắm.” Đường Niệm Niệm cười nói.

“Chú biết ngay là cháu có cách mà, Tiểu Đường cháu đúng là thiên tài, cháu có muốn vào nhà máy làm việc không? Không cần phải điểm danh mỗi ngày, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn đủ để cháu hài lòng.”

Bộ trưởng Ngưu lại bắt đầu chèo kéo, điều kiện đưa ra ngày càng hấp dẫn hơn.

“Cảm ơn chú Ngưu, sau này hẵng nói ạ.”

Đường Niệm Niệm từ chối tàn nhẫn, cô không muốn trói chặt ở một đơn vị nào, quá thiếu tự do.

Cô còn định sau khi làm xong nhà máy cỗ máy, sẽ từ chức ở nhà máy Tiền Tiến và nhà máy Hồng Tinh, chuyên tâm làm nhà máy, nếu cô nắm giữ cổ phần của mấy chục nhà máy trong tay, tiền chắc chắn không tiêu hết.

Bộ trưởng Ngưu rầu rĩ thở dài, nhưng ông ấy vẫn không chết tâm.

Tiểu Đường đã nói sau này hẵng tính, lời nói chưa chấm hết, sau này ông ấy sẽ nhắc lại.

Năm đó Lưu Bị mời Gia Cát Lượng còn phải mời tới ba lần, Tiểu Đường là nhân tài lợi hại như vậy, ông ấy phải mời nhiều lần cũng đúng.

“Chú Ngư, cháu quay về nhà khách đây.”

Trời đã dần tối, Đường Niệm Niệm tạm biệt, cô còn phải đi thăm Đặng Trường Thắng.

“Đi đi, đi đường cẩn thận.”

Bộ trưởng Ngưu cười nhìn theo bóng cô rời đi, cũng quay về văn phòng của mình.

Đường Niệm Niệm rời khỏi nhà máy động cơ chạy bằng hơi nước, trời càng lúc càng tối, cô tới cửa hàng mua một quả dưa hấu lớn, còn mua thêm hai bình rượu rồi đạp xe tới nhà Đặng Trường Thắng.

Đặng Trường Thắng sống trong đại viện ở bộ đội, ngoài cổng chính có vệ binh, đứng thẳng tắp, vô cùng đầy uy lực.

Đường Niệm Niệm đăng ký danh tính, vệ binh còn gọi điện cho Đặng Trường Thắng xác nhận rồi mới để cô vào.

“Bé Niệm tới rồi, cháu mua nhiều đồ như vậy làm gì, lãng phí tiền!”

Đặng Trường Thắng tự mình ra cửa đón, từ phía xa xa đã nở nụ cười, giọng điệu thân mật như đang nói với con cháu của mình.

“Lần đầu tiên tới nhà, không thể tới tay không được ạ.”

Đường Niệm Niệm vô cùng nghiêm túc giải thích, lần sau tới, cô sẽ không mua gì cả.

Đặng Trường Thắng bật cười, ông ấy thích sự thành thật của cô nhóc này.

“Đi thôi, đã làm cơm xong rồi, chỉ chờ cháu thôi đấy!”

Đặng Trường Thắng ôm dưa hấu, đi sóng vai với Đường Niệm Niệm, cười tươi, nụ cười hiền từ trông không hề giống ông ấy.

“Lão Đặng, cô bé xinh đẹp này là ai vậy?”

Trên đường đi bắt gặp không ít người, nhìn thấy Đặng Trường Thắng từ trước tới nay luôn đen mặt, nay lại cười như không cần tiền, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, ai cũng tò mò hỏi thăm.

“Cháu gái tôi, cháu ruột!”

Đặng Trường Thắng cố ý nhấn mạnh cháu ruột, còn giới thiệu Đường Niệm Niệm cho mấy người bạn già.

Mặc dù mấy người này ai cũng mặc áo chắp vá với quần xà lỏn, trông như mấy ông chủ trong hẻm, nhưng danh tính của ai cũng đủ để hfu chết người.

Thái độ của Đường Niệm Niệm không quá nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng, cô lễ phép chào hỏi từng người.

“Cháu gái của ông thật đẹp gái, đẹp hết phần người ta!”

Mấy người họ đã từng nghe Đặng Trường Thắng nhắc tới Đường Niệm Niệm, trước đây còn cảm thấy lão Đặng quá khoa trương, khen cháu gái đẹp còn hơn cả tiên nữ, hiện giờ nhìn thấy, mới biết Đặng Trường Thắng nói thật, hâm mộ vô cùng.

Đặng Trường Thắng đắc ý cười ha ha, dẫn Đường Niệm Niệm về nhà dưới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của mọi người.

Bạn già của ông ấy là một bà cụ hào hùng mạnh mẽ, là đôi vợ chồng cách mạng với Đặng Trường Thắng, từng vào sinh ra tử chống giặc, họ Điền, tên là Trường Hồng, Đường Niệm Niệm gọi bà ấy là bà nội Điền.

“Lão Đặng nhà bà ít nhiều cũng nhờ có cháu chăm sóc, sau này cứ coi đây như nhà của mình, thường xuyên về nhà ăn cơm nhé.”

Điền Trường Hồng càng nhìn Đường Niệm Niệm càng thấy thích, bà ấy rất thích những cô gái phóng khoáng anh hùng, còn mấy cô gái ưỡn a ưỡn ẹo, bà ấy nhìn một cái thôi cũng thấy phiền.

“Khi nào rảnh cháu sẽ tới ạ, đồ ăn bà nấu ngon.”

Đường Niệm Niệm cũng muốn tới thường xuyên, bà nội Điền nấu ăn rất ngon, vô cùng hợp ý cô.

“Ha ha, muốn ăn gì cứ nói, bà nấu cho cháu ăn.”

Điền Trường Hồng vui mừng vô cùng, sao đứa nhỏ này lại khiến người ta thích tới vậy chứ.

“Vâng.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, cô chắc chắn sẽ không khách khí, đầu tư cho Đặng Trường Thắng khá thành công, bây giờ là thời điểm thu tiền lời.

Điền Trường Hồng cố gắng giữ cô ngủ lại, nhưng Đường Niệm Niệm không chịu, cô không có thói quen ngủ ở nhà người khác, buổi tối cô tự chạy xe rời đi, Đặng Trường Thắng cũng không lo lắng, cô bé này có thân thủ rất tốt, hoàn toàn có thể đi trong Thượng Hải.

Lái xe được nửa đường, Đường Niệm Niệm đột nhiên nhớ ra Từ Lai Phụng trong không gian, vội vàng tìm chỗ không người để thả người ra.
Bình Luận (0)
Comment