Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 392

Xưởng trưởng và bí thư cũng không hẹn mà cùng lùi lại, suy nghĩ của bọn họ cũng giống như bộ trưởng Ngưu, cũng cảm thấy Từ Lai Phụng không sạch sẽ.

“Cả ngày hôm qua Tiểu Đường đều bận bịu, có không ít người nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng không phải Tôn Ngộ Không, biết bảy mươi hai phép biến hóa, còn có thể phân thân đi đánh cậu sao, Từ Lai Phụng cậu đúng thật là ăn nói lung tung, ngậm máu phun người!”

Ánh mắt của bộ trưởng Ngưu trở nên lạnh lùng, cảm thấy đầu óc của Từ Lai Phụng chẳng tốt đẹp gì, nhất định là muốn hại Tiểu Đường.

Tiếc là tên khốn nạn này quá ngu ngốc, muốn đổ oan cho người ta cũng làm không tốt, nói bậy bạ một trận, đến chó cũng không tin.

Ngày hôm qua có nhiều người nhìn thấy Tiểu Đường đến khách sạn Cẩm Giang, còn cùng ông ấy tới bộ phận kỹ thuật để giải quyết khó khăn về thiết bị, sao có thể nhảy ra đi dạy dỗ người khác?

“Phó bộ trưởng Từ, có lẽ do ông làm việc bận bịu, nghĩ ngợi quá nhiều, tinh thần không tốt, khoảng thời gian này ông cứ về nhà nghỉ ngơi đi!”

Xưởng trưởng nói chuyện khá lịch sự, vì có anh vợ của Từ Lai Phụng, bọn họ không thể đắc tội được.

“Tinh thần tôi không hề không tốt, là do Đường Niệm Niệm hại tôi, tôi muốn điều tra rõ ràng chuyện này!”

Từ Lai Phụng tức điên lên, ông ta đã vứt hết mặt mũi như vậy, món nợ này ông ta phải thanh toán với Đường Niệm Niệm!

Anh vợ của ông ta thích nhất là người đẹp, nhan sắc của Đường Niệm Niệm không tệ, nhất định có thể khiến anh vợ thỏa mãn, chuyện này phải để anh vợ đi làm mới có thể giúp ông ta hả giận.

Lúc Đường Niệm Niệm đến nhà máy động cơ hơi nước, Từ Lai Phụng đã đi rồi, bộ trưởng Ngưu kêu cô cẩn thận với anh vợ Lý Đại Hải của Từ Lai Phụng.

“Tên Lý Đại Hải đó trước kia từng là công nhân trong nhà máy động cơ hơi nước, ngang tàng không nói lý, cứ ba ngày lại đánh nhau sinh sự hai lần, sau khi bị nhà máy đuổi thì ông ta đến Cát Vĩ hội, hung ác hiếu chiến, bây giờ là phó chủ nhiệm, ông ta không phải người tốt gì, cháu cẩn thận một chút.”

Bộ trưởng nói tương đối lờ mờ, sợ dọa đến Đường Niệm Niệm.

Lý Đại Hải không những hung tàn hiếu chiến mà còn hám sắc, có không ít phụ nữ bị ông ta hãm hại.

“Cháu sẽ cẩn thận.”

Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu, cùng lắm chỉ là Hà Chí Thắng thứ hai, nếu dám tìm tới cô thì đúng lúc cô sẽ thay trời hành đạo.

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Giải gọi điện cho Đường Niệm Niệm, giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Tiểu Đường, số thứ tự của nhà máy Mỹ Lệ các cháu trong hội quảng giao đã có rồi đây, là gian hàng số 74, gian hàng này có hơi nhỏ, vị trí cũng không được tốt lắm, nhưng với khả năng của cháu, nhất định sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.”

Gian hàng số 74 là miễn cưỡng bị chừa ra, vị trí nằm ở trong góc, dù sao nhà máy Mỹ Lệ mới mở, còn là xí nghiệp do thôn mở, nếu cho gian hàng quá tốt, chắc chắn những nơi khác sẽ có ý kiến.

“Cảm ơn chú Giải, có gian hàng là được rồi ạ.”

Đường Niệm Niệm nói lời cảm ơn, gian hàng ở chỗ nào cũng được, không cản trở cô bán hàng.

“Thật ra chú cũng không giúp được bao nhiêu sức, chủ yếu có lẽ là do bản thân cháu tài giỏi, còn chưa tham gia hội quảng giao đã ký được đơn hàng ba trăm nghìn, chủ nhiệm Từ tự mình đưa ra quyết định, những người khác có ý kiến cũng không dám nói.”

Chủ nhiệm Giải có chút thẹn thùng, ông ấy có giúp gì nhiều đâu.

“Nếu không có chú giới thiệu trước, chủ nhiệm Từ nhất định sẽ không nghĩ tới cháu, chú Giải, cơ thể Tiểu Lỵ thế nào rồi ạ?”

Đường Niệm Niệm dời trọng tâm câu chuyện, luôn phải nói lời khách sáo, cô có hơi nghèo từ vựng.

“Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ mỗi ngày Tiểu Lỵ đều ra ngoài đi mấy bước, khẩu vị cũng khá lên không ít, còn tăng lên 5 cân, Tiểu Đường, rất cảm ơn cháu.”

Nhắc tới con gái, chủ nhiệm Giải càng thêm vui vẻ, đối với Đường Niệm Niệm cũng vô cùng cảm kích.

“Không cần khách sáo, cháu rất thích Tiểu Lỵ.”

Đường Niệm Niệm có ấn tượng không tệ với cô gái Giải Lỵ này, còn tỏ ý chút nữa sẽ đến nhà họ Giải, xem tình hình cơ thể của Tiểu Lỵ

Chủ nhiệm Giải lại cảm ơn một lần nữa, Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, lái xe tới nhà họ Giải.

Giải Lỵ và mẹ của cô ấy đang ở nhà, hai mẹ con nhìn thấy cô thì vô cùng vui vẻ.

“Đồng chí Đường, mời uống sữa mạch nha.”

Mẹ của Giải Lỵ rót một chén sữa mạch nha đầy, mùi sữa thơm vô cùng, đây là lễ nghi đãi khách cao nhất ở thời đại này.

Đường Niệm Niệm uống xong sữa mạch nha rồi đo mạch cho Giải Lỵ, mạch đập khỏe lên không ít.

“Cơ thể hồi phục không tệ, lọ thuốc này dùng trong một tháng, một ngày một viên, ăn xong mới uống.”

Đường Niệm Niệm lấy ra lọ thuốc, là thuốc do cô phối tối hôm qua, lượng nước thần đã giảm đi một chút.

“Cảm ơn chị Đường.”

Giải Lỵ nhận thuốc, trong lòng âm thầm thề, khi cơ thể cô ấy tốt lên, nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của chị Đường.

“Tiểu Đường, cháu nhận chút tiền này đi, mấy dược liệu này chắc chắn rất đắt, ơn cứu mạng của cháu, cả nhà dì đều nhớ kỹ.”

Mẹ Giải Lỵ lấy ra một phong thư, bên trong là tất cả tiền tiết kiệm của gia đình, tổng cộng là một ngàn tệ, mấy năm nay xem bệnh cho con gái đã tốn không ít tiền, chỉ có thể đưa được nhiêu đây tiền.

“Dì, cháu đã nói trước với chú Giải rồi ạ, không cần tiền.”

Đường Niệm Niệm không muốn lấy, đã nói sẽ giao dịch bằng những thứ đồng giá, cô nói lời sẽ giữ lời.

“Cháu đi đây, một tháng sau sẽ lại đến!”

Đường Niệm Niệm rời đi, còn vỗ nhẹ lên trên đầu Giải Lỵ.

“Chị Đường, tạm biệt.”

Giải Lỵ đưa cô đến cửa, vẫy vẫy tay.

“Tạm biệt!”

Đường Niệm Niệm cũng vẫy tay, sau đó lái xe rời đi.

Buổi tối, chủ nhiệm Giải về đến nhà, nghe vợ nói Đường Niệm Niệm không cần tiền, bèn nói: “Tiểu Đường không muốn lấy thì thôi vậy, chuyện này chúng ta cứ nhớ kỹ trong lòng, sau này tìm cơ hội báo đáp.”

“Được, trong công việc có gì giúp được thì ông phải cố tận tâm một chút, nhà ta nợ Tiểu Đường ân tình quá lớn.” Người vợ nhắc nhợ.

“Tôi biết rồi, nhưng bản lĩnh của Tiểu Đường quá lớn, tôi muốn báo đáp cũng không tìm được cơ hội.”

Chủ nhiệm Giải cười một tiếng, không nói chuyện Đường Niệm Niệm ký được đơn hàng ba trăm nghìn cho vợ nghe, ông ấy chưa bao giờ kể chuyện làm ăn cho người nhà, tránh vợ mình vô tâm lại đi kể.

“Chỉ cần trong lòng chúng ta nhớ kỹ thì sẽ luôn có cơ hội.” Người vợ cười nói.
Bình Luận (0)
Comment