Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 396

Những nhà máy khác đều làm việc theo Phương Đông, thấy vậy cũng không dám hé răng, đều gục đầu xuống.

Chủ nhiệm Từ nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi nói thẳng ngay từ đầu, nếu ai dám gây rối, cản chân kiếm tiền ngoại hối, đừng trách tôi không khách khí!”

“Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ hết mình.”

“Chư Thành và Thượng Hải đều là một nhà, nhà máy chúng tôi chắc chắn sẽ hết mình hỗ trợ Mỹ Lệ.”

Các nhà máy khác nhanh chóng bày tỏ lập trường, sợ bị chủ nhiệm Từ ghi vào danh sách đen.

Nhà máy Phương Đông cuối cùng cũng bày tỏ thái độ, nhưng vẫn chưa tình nguyện, chủ nhiệm Từ âm thầm lắc đầu, nhà máy Phương Đông từng là một nhà máy hàng mỹ nghệ lớn nhất Thượng Hải, kiếm không ít ngoại hối, nhưng sau khi đổi xưởng trưởng thì ngày càng sa sút.

Ông ấy đã sớm đề cập với bên trên, mau chóng thay đổi xưởng trưởng, không thế chiếm hầm cầu mà không ị phân, còn suốt ngày gây chuyện.

Thượng Quan Tĩnh gõ cửa, chủ nhiệm Từ cho cô ấy vào.

“Chủ nhiệm, đã ký xong hợp đồng, đồng chí Đường Niệm Niệm bảo tôi nói với ông, cô ấy đồng ý hợp tác với các nhà máy hàng mỹ nghệ ở Thượng Hải, cố gắng kiếm tiền ngoại hối cho cộng đồng!” Thượng Quan Tĩnh thuật lại lời của Đường Niệm Niệm, còn chèn thêm một câu sau.

Chủ nhiệm Từ vui vẻ ra mặt, nói ba từ tốt liên tục, khen Đường Niệm Niệm không ngớt lời: “Đồng chí Tiểu Đường có tính giác ngộ cao, đúng là một đồng chí tốt.”

Ông ấy lại nói với mấy xưởng trưởng khác đang xấu hổ: “Xem tầm nhìn của đồng chí Tiểu Đường người ta đi, mấy người có thấy xấu hổ không? Suốt ngày chỉ biết nháo nhào nhìn chăm chăm mấy miếng thịt trong nồi, không có tương lai!”

Các xưởng trưởng khác gục đầu xuống thấp hơn, ngoại trừ xưởng trưởng Phương Đông, ông ta không hề thấy mình sai, thậm chí còn cảm thấy Đường Niệm Niệm làm bộ làm tịch, ăn hết thịt rồi mới giả vờ bố thí chút canh ra ngoài, kiếm danh tiếng tốt.

“Chủ nhiệm, ngài Louis và Carl đang chuẩn bị tham quan nhà máy Mỹ Lệ, Đường Niệm Niệm mời tôi tham gia.” Thượng Quan Tĩnh xin chỉ thị.

“Đồng ý đi, khi nào đi?”

“Ba bốn ngày nữa.”

“Tôi đồng ý, lúc đi nhớ giúp đỡ công việc của đồng chí Đường Niệm Niệm, sau khi về báo cáo lại với tôi.” Chủ nhiệm Từ hạ lệnh.

Ông ấy có linh cảm, không chừng sẽ có bất ngờ lớn trong lần tham quan này.

Vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Tĩnh lập tức thả lỏng, trong mắt hiện lên chút ý cười, mấy năm qua cô ấy đều bận rộn làm việc, rất ít khi ra ngoài chơi, lần này tới Đường Thôn thật ra cũng không khác gì nghỉ phép, có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Đường Niệm Niệm định về Chư Thành, trước khi đi cô có gọi điện cho Thượng Quan Tĩnh, bảo cô ấy đi cùng với nhóm Carl, khi nào tới nhớ gọi điện báo trước một tiếng.

Cô tới dây chuyền ở Ô Thành trước, nhà máy kẹp tóc của Chu Quốc Khánh đang làm việc hết công suất, còn bổ sung thêm sáu máy nữa, làm việc suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ.

Chu Quốc Khánh dẫn cô đi tham quan phân xưởng, sau khi tham quan xong, Đường Niệm Niệm nói: “Quá ít máy, phải tăng thêm ít nhất năm máy nữa.”

“Tôi sẽ nghĩ cách, cô cứ yên tâm, nằm trong lòng bàn tay tôi hết rồi.”

Chu Quốc Khánh vỗ ngực bảo đảm, hiện tại anh ta ngày càng sùng bái Đường Niệm Niệm hon nữa, tới Thượng Hải chưa được mấy ngày đã kiếm được đơn đặt hàng mấy chục vạn đô, còn vượt xa dự tính của anh ta.

Đợi cô Đường tới hội chợ quảng giao, đơn đặt hàng chắc chắn ào ạt kéo tới, hơn nữa còn có đơn đặt hàng trong nước, chắc chắn phải tăng thêm lượng máy móc.

“Đây là mấy mẫu mới, anh bảo phân xưởng canh thời gian sản xuất đi, mấy ngày nữa sẽ có thương nhân nước ngoài tới tham quan, vệ sinh kỹ một chút.”

Đường Niệm Niệm lấy ra vài bản thiết kế, là do cô vẽ.

Chu Quốc Khánh vui mừng nhận lấy, anh ta biết là cô vẽ, vừa thấy bản thiết kế, anh ta biết ngay sau khi sản xuất sẽ là một lô hàng bán chạy.

Hiện tại anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc trước tới Chư Thành tìm Bát Ca.

Cho dù Đường Niệm Niệm muốn 40% cổ phần, anh ta vẫn có thể kiếm được một khoảng tiền lớn, mối làm ăn này thật có lời.

“Có cần nghi thức chào đón không?” Chu Quốc Khánh hỏi.

Dù sao cũng là thương nhân nước ngoài, nên làm long trọng một chút nhỉ?

“Không cần, cứ tiếp đón bọn họ như khách hàng bình thường là được, vệ sinh kỹ, quy hoạch phân xưởng ngay ngắn là được rồi.”

Giọng của Đường Niệm Niệm rất bình thản, khiến Chu Quốc Khánh ngày càng sùng bái hơn, anh ta thấy người nước ngoài đều sẽ vô cùng kích động, nhưng lúc cô Đường nhắc tới người nước ngoài lại bình tĩnh như vậy, còn dám đưa ra giá cao như thế với người nước ngoài, quá ngầu!

Sắp xếp cho Chu Quốc Khánh xong, Đường Niệm Niệm lập tức lái xe về Chư Thành, tìm xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ trước để hỏi chuyện nhà máy máy móc, tiến độ cũng khá ổn, nếu không có gì bất ngờ thì qua đầu xuân năm sau là có thể đưa vào hoạt động.

Trở lại Đường Thôn, đại đội trưởng vừa nghe nói có người nước ngoài muốn tới tham quan, đã giật mình nhảy cao ba mét, tròng mắt suýt rớt ra ngoài.

“Bé Niệm, bác... Bác có hơi không ổn, nếu không tới ngày đó bác ra ngoài trốn nhé?”

Đại đội trưởng đi qua đi lại trong nhà, miệng cứ lải nhải, ông ấy chưa từng gặp người nước ngoài, nghe nói những người đó ăn thịt tươi uống máu sống, còn biết ăn thịt người nữa, ông ấy không dám gặp.

Bà cụ Đường mất kiên nhẫn, vỗ lên người ông ấy.

Còn có cả ông Tư-- cha của đại đội trưởng cũng đánh.

“Không có tiền đồ, không phải chỉ là người nước ngoài thôi sao, có gì phải hoảng chứ, đều chỉ là người có một mũi hai mắt một cái đầu, giống như chúng ta, sợ cái rắm!” Ông Tư mắng.

Ông ấy còn từng làm việc dưới tay tiểu quỷ tử, suýt chút nữa không còn mạng để sống tới bây giờ, người nước ngoài sao có thể ác độc hơn tiểu quỷ tử được chứ?

“Cha, người nước ngoài ăn thit tươi uống máu sống, còn có mắt xanh, tóc vàng, giống y hệt khỉ đột, quá đáng sợ!”

Đại đội trưởng bĩu môi, cảm thấy cha ông ấy đứng nói chuyện không đau lưng, lúc đó ông ấy mới là người phải tiếp đón, cha ông ấy đương nhiên không hoảng hốt.

“Ăn thịt tươi thì sao, cũng không phải ăn cháu!” Bà cụ Đường nói giận một câu, ánh mắt vô cùng khinh thường.

Đã là đại đội trưởng rồi mà vẫn nhát gan như lúc nhỏ, thật không có tiền đồ.

“Đúng vậy, cũng không ăn con, con sợ cái rắm!” Ông cụ Tư cũng mắng.

Đại đội trưởng lười cãi nhau với hai người họ, ông ấy nói không lại, đánh cũng không đánh được, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

“Niệm Niệm, lúc đó có cần làm nghi thức chào đón gì không?” Đường Kiến Thụ hỏi.

“Chuyện này không vội, hiện tại có chuyện cần anh ba đi làm đây, lúc người nước ngoài tới tham quan, để các đồng chí nữ trẻ tuổi đi tới xưởng bện quạt lúa mì và ngọc trai, còn phải đặt làm một lô hàng quần áo lao động.”

Đường Niệm Niệm muốn may đồ cho những người này, áo hoa nhí mặc cùng quần xanh đen, bộ trang phục phong cách đồng quê này chắc chắn sẽ khiến người nước ngoài phải ngơ ngác.

Đến lúc đó nhóm Carl và Louis còn chụp hình, đem ảnh chụp đó về tuyên truyền, lại là một chiêu trò lớn.

Cô bán với giá cao, nhất định phải trang bị môi trường làm việc đặc biệt và đầy tính nhân văn, không thể để những người nước ngoài đó thất vọng.

“Quần áo lao động là gì?” Đường Kiến Thụ khiêm tốn học hỏi.

“Chính là kiểu giống như bà của em, nhưng sử dụng vải bông, còn phải làm theo phong cách của các cô gái trẻ, trong vòng ba ngày làm xong năm mươi bộ được không?”

Đường Niệm Niệm chỉ vào áo của bà cụ Đường, bà cụ luôn mặc áo vạt chéo, nhưng bà ấy mặc màu xanh biển, kiểu dáng rất mộc mạc.
Bình Luận (0)
Comment