Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 439

Thôn dân khác cũng đều hô lên theo, bày tỏ phải kiên định bảo vệ diện mạo và tác phong của thôn làng, không cho cứt chuột phá hoại ngày tháng tươi đẹp của thôn.

Đại đội trưởng càng thêm ngưỡng mộ, ông ấy cũng muốn có sức hiệu triệu như thế này!

Đáng tiếc ông ấy không có, muốn bảo người trong thôn làm việc, ông ấy còn phải mặt nóng dán mông lạnh, nói rách da miệng, cổ họng bốc khói mới có thể làm xong được một chuyện.

Haiz!

Đường Niệm Niệm khơi dậy đủ sĩ khí, lại cảnh cáo một trận, tát một cái cho một quả táo ngọt, các thôn dân đều hăng hái đi làm.

“Tiểu Niệm, vĩnh viễn không sắp xếp công việc cho những người đó chắc chắn không được, dù sao cũng là người cùng thôn.”

Đại đội trưởng lo lắng xảy ra chuyện, không thể ép người quá thể, nếu không chó cùng rứt dậu, sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Năm sau rồi sắp xếp, hơn nữa phải là việc tay chân, không thể để họ tiếp xúc công việc kỹ thuật!”

Đường Niệm Niệm không phản đối, sắp xếp một số công việc tay chân, họ chịu được thì làm, không chịu được thì khỏi làm.

“Được!”

Lúc này đại đội trưởng mới yên tâm.

Sau khi trải qua chuyện lần này, mười mấy hộ gia đình đó ngoan ngoãn hơn nhiều, an ổn ra đồng làm việc, cũng không dám đàm tiếu lung tung nữa, thôn làng bình yên lại bận rộn, mỗi người, không phân trai gái già trẻ đều bận rộn vì cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ phong phú.

Thời gian như thoi đưa, thời tiết ngày càng lạnh, tháng mười hai, Đường Thôn đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Đường Niệm Niệm còn đang ngủ trên giường, nghe thấy tiếng hô to của Cửu Cân: “Tuyết rơi rồi!”

Cô bé cực kỳ vui, quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng đã chạy ra sân, hốt mớ tuyết trên hàng rào cho vào miệng.

“Ăn vào lại đau bụng, ba ngày không đánh con lại ngứa đòn, đi vào cho bà!”

Bà cụ Đường ở cổng nhìn thấy, cầm chổi, sải bước đi tới, túm cổ áo của Cửu Cân kéo vào nhà, phủi tuyết trên tay cô bé trước, sau đó phát một cái vào mông cô bé, phát bem bép mấy cái.

Đường Cửu Cân cắn răng, bày ra biểu cảm thà chết không khuất phục, rên cũng không rên một tiếng.

Dù sao cũng cách lớp quần bông, không hề đau chút nào.

“Mặc đồ đàng hoàng, còn đi ăn tuyết nữa, vả vỡ mồm đấy!”

Bà cụ Đường hung dữ, lấy áo bông đã huơ nóng từ trong lòng bếp, mặc vào cho Cửu Cân, còn hung dữ cảnh cáo vài câu.

“Vâng!”

Cửu Cân trả lời không có chút thành ý, bà cụ lại hung dữ nói: “Mớ tuyết đó bẩn lắm, toàn là vi khuẩn, ăn vào trong bụng con cũng toàn là vi khuẩn, sau khi lớn lên sẽ chui ra khỏi miệng con!”

Cô bé sợ khiếp, gương mặt nhỏ hơi hoảng, còn vươn tay sờ bụng, vừa nãy trước khi bà nội đánh cô bé, cô bé đã ăn một miếng tuyết, không phải vi khuẩn đã ở trong bụng rồi chứ?

Nghĩ tới vi khuẩn béo núc chui ra từ trong miệng, còn có thể cắn nát bụng mình, Cửu Cân càng hoảng.

Bà cụ Đường thành công hù dọa được cháu gái, đắc ý hừ ra tiếng, đi múc một chậu nước nóng từ trong nồi cho Cửu Cân rửa mặt.

Bữa sáng bà ấy đã nấu xong, mỗi ngày người dậy sớm nhất nhà đều là bà ấy, mùa đông bà ấy còn dậy sớm hơn, sau khi làm xong bữa sáng, sẽ bỏ quần áo, giày của bọn trẻ vào trong lòng bếp nóng hổi huơ lửa, như vậy sau khi mặc vào sẽ không thấy lạnh.

Từ nhỏ, bà cụ Đường đã làm như vậy, trong ấn tượng của Đường Niệm Niệm, cô chưa từng mặc đồ lạnh vào mùa đông bao giờ, quần áo mặc vào người đều rất ấm áp, không lạnh chút nào.

“Bà nội, tuyết rơi rồi, ngày mai có thể không đi học không?”

Cửu Cân rửa mặt xong, hùng hồn đưa ra yêu cầu.

Cho dù đã đi học được mấy tháng, Cửu Cân vẫn không thích trường học, từ sáng tới tối đều nhốt trong phòng, nghe giáo viên ở bên trên niệm kinh, ngột ngạt chết được.

“Ngày mai con không ăn cơm được không?”

Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt, thiếu kiên nhẫn đẩy Cửu Cân đang chắn đường ra, đi chuẩn bị đồ cúng đi thăm mộ.

Sắp đông chí rồi, tập tục ở Đường Thôn, trước đông chí phải cúng người thân đã mất, mỗi năm mấy ngày trước đông chí, bà cụ Đường đều sẽ chuẩn bị sẵn đồ cúng, bình thường đều là món ăn ông cụ Đường Thanh Sơn thích ăn, có rượu có thịt, sau đó cả nhà lặng lẽ lên núi cúng bái ông cụ.

Tuy bây giờ nghiêm cấm mê tín phong kiến, không cho thắp hương bái Phật, nhưng Đường Thôn không nghiêm trọng như thế, chỉ cần không gióng trống khua chiêng làm, cho dù mọi người nhìn thấy cũng sẽ không tố cáo.

Dù sao cũng mấy nghìn năm rồi, trong xương cốt người Hoa Hạ đều tin những cái này, hơn nữa gia đình nào cũng có người thân qua đời, không ai nhảy ra từ trong khe đá, không ai làm bừa trong loại chuyện này.

“Cửu Cân, đi gọi chị hai con dậy!”

Bà cụ Đường gọi Cửu Cân đang ủ rũ, hôm nay là ngày cúng bái, gia đình Mãn Ngân trong thành phố, còn có Lục Cân đều chạy về, hiếm khi cả nhà tụ tập lại với nhau, chính là vì thăm mộ ông cụ.

“Vâng!”

Cửu Cân đi vào phòng, nhưng đi mấy bước, mắt cô bé linh hoạt đảo quanh, lại chạy ra sân, lặng lẽ hốt một nắm tuyết, lén la lén lút đến phòng của Đường Niệm Niệm.

“Con cả con hai con ba, dậy thôi, còn muốn bà đây đi thỉnh chúng bay à?”

Bà cụ Đường tràn đầy khí lực đứng trong phòng khách gọi, các phòng đều không có phản ứng.

“Còn không dậy nữa thì nhịn hết!”

Bà cụ Đường gọi lần thứ hai, trong giọng nói trộn lẫn chút tức giận.

Vợ chồng Đường Mãn Kim đã dậy, còn có Đường Cửu Cân, Tuyên Trân Châu cũng dậy rồi, những người khác vẫn không có phản ứng.

“Đứa nào cũng lười như sâu, chúng bay ngủ nướng đi, húp gió tây bắc hết cho bà!”

Lửa giận của bà cụ Đường không đè nén được, hung dữ xông vào phòng mấy người ngủ nướng, không nói hai lời xốc chăn lên, ngoại trừ Đường Niệm Niệm.
Bình Luận (0)
Comment