Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 447

“Chị, chị đừng bỏ lại một mình em…”

Vu Tùng Bách vừa khóc vừa chạy theo, bởi vì mặt tuyết quá trơn, còn ngã mấy cái, trông càng thêm đáng thương.

Vu Tịch Mai lại như không nghe thấy, chạy càng nhanh hơn, bây giờ cô bé chỉ muốn chết, không muốn sống một cách khuất nhục nữa.

Cơ thể gầy nhom bùng phát ra năng lượng cực lớn, chạy như bay, thôn dân cũng không đuổi kịp, đã sắp tới bờ sông rồi.

Trái tim mọi người cũng lấp lửng theo, không dám nhìn thảm kịch kế tiếp, nhưng lại nhìn thấy một bóng ảnh xẹt qua, sau đó Vu Tịch Mai bị người đó xách cổ áo lại.

Vẫn là Đường Niệm Niệm.

Cô vứt Hà Quế Hương vướng víu đi, chạy tới cứu Vu Tịch Mai.

“Em đã dám chết, còn sợ sống sao?”

Đường Niệm Niệm tức giận trừng mắt, ghét nhất người tìm chết.

Đổi lại cô là Vu Tịch Mai, phải âm thầm gi ết chết Vu Tiền Tiến và Hà Quế Hương, còn có hai đứa con riêng đó, một mình làm chủ, tự tại biết bao.

Vu Tiền Tiến xông tới, trên mặt vẫn có chút lo lắng, nhưng cái ông ta lo lắng hơn là hai trăm tệ sính lễ đó, nếu người chết, tiền cũng mất luôn.

Nhìn thấy Vu Tịch Mai không sao, Vu Tiền Tiến lập tức phẫn nộ, xông tới muốn giáo huấn nghịch nữ.

“Còn dám dùng cái chết uy hiếp tao, tao đánh chết cái đồ ngỗ nghịch bất hiếu mày trước!”

Gương mặt nhu nhược chất phác của Vu Tiền Tiến bị phẫn nộ bóp méo, trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta giơ tay lên cao, ánh mắt nhìn Vu Tịch Mai giống như đang nhìn kẻ thù, khiến người ngoài cũng cảm thấy chua chát.

Đường Niệm Niệm thiếu kiên nhẫn giơ chân lên, đá gã tra nam này bay mười mét.

Ghét nhất chính là kiểu nhu nhược vô tình ích kỷ như Vu Tiền Tiến, không có bản lĩnh gì, nhưng lại giỏi ức hiếp người nhà.

Các thôn dân rất hả hê, còn hi vọng Đường Niệm Niệm đá thêm cái nữa.

Đường Niệm Niệm không khiến họ thất vọng, đi tới trước mặt Vu Tiền Tiến, lại đá thêm một cái, lần này Vu Tiền Tiến hoàn toàn nằm sấp xuống, nằm trên đất tuyết r3n rỉ, không dám động đậy.

“Bác ba, đã sắp xảy ra án mạng rồi, chuyện này phải xử lý tốt, đừng để lại ấn tượng xấu cho ký giả!” Đường Niệm Niệm lạnh giọng nói.

“Đúng, phải xử lý tốt!”

Đại đội trưởng ra sức gật đầu, ông ấy còn muốn lên báo và lên đài truyền hình nữa!

Các thôn dân cũng nghĩ như vậy, họ cũng muốn lên ti vi rạng danh tổ tông.

“Bên ngoài quá lạnh, đến nhà cháu thương lượng đi, dẫn theo Hà Quế Hương và Vu Tiền Tiến!”

Trong tay Đường Niệm Niệm vẫn đang xách Vu Tịch Mai, nói xong liền xách về nhà.

“Chị Niệm Niệm, chị thả em xuống trước!”

Vu Tịch Mai đã bình tĩnh lại, có hơi sợ hãi, vừa nãy cô bé giống như nằm mơ vậy, suýt chút làm chuyện dại dột, may mà được chị Niệm Niệm cứu.

“Ồ!”

Lúc này Đường Niệm Niệm mới nhớ ra trong tay còn có người, buông tay ra, Vu Tịch Mai ngã bịch xuống đất tuyết.

Cô không quản hai chị em này nữa, càng đi càng nhanh, bông tuyết rơi vào trong cổ lạnh chết mất, cô phải quay về huơ lửa.

Vu Tùng Bách đỡ chị gái dậy, mắt ngấn lệ, vừa nãy cậu bé sợ chết khiếp.

“Không sao, chị sẽ không dại dột nữa!”

Vu Tịch Mai ôm lấy em trai, nhẹ giọng an ủi, cô bé từng hứa với mẹ, phải chăm sóc tốt em trai, cô bé sẽ không dại dột nữa.

Chậu lửa nhà họ Đường cháy rất mạnh, Đường Mãn Đồng lười nhác cắn hạt dưa, mông cũng không xê dịch, không lo lắng bà cụ Đường sẽ bị thiệt, luận về đánh nhau, Đường Thôn chưa có ai đánh lại mẹ anh ta, hơn nữa Đường Niệm Niệm cũng ra ngoài theo, càng không cần anh ta ra tay.

Đại đội trưởng gọi mấy người đức cao vọng trọng trong thôn tới, cùng nhau thương thảo chuyện của Vu Tịch Mai, Hà Quế Hương và Vu Tiền Tiến cũng bị xách tới, còn đang hôn mê, Đường Mãn Đồng tát mỗi người một cái, tát tỉnh bọn họ.

Hai chị em Vu Tịch Mai đứng bên cạnh, có hơi dè dặt, nhưng ánh mắt rất sáng, trực giác mách bảo chúng sẽ là chuyện tốt, mặc kệ là kết quả nào, sẽ không tệ hơn bây giờ.

Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu pha trà cho mọi người, còn lấy hạt dưa, đậu phộng ra, mười mấy người ngồi quanh chậu lửa bàn bạc, chỉ là mỗi người mỗi ý, uống hết một ấm trà cũng không thảo luận ra kết quả.

“Vu Tịch Mai mới mười sáu tuổi, luật hôn nhân quy định mười tám tuổi mới có thể kết hôn, mặc kệ có đăng ký kết hôn hay không, chỉ cần có sự thật hôn nhân chính là phạm pháp, Đường Thôn chúng ta chắc chắn không thể làm chuyện phạm pháp!”

Đường Niệm Niệm lên tiếng, thực ra lý do này không có sức thuyết phục lắm, rất nhiều con gái nông thôn mười sáu mười bảy tuổi đã kết hôn, chỉ cần không có ai tố cáo, công an cũng không quản.

Nhưng có miếng bánh lên ti vi này, mọi người đều vô cùng tán đồng.

“Không sai, tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp!”

“Tiểu Niệm, cháu nói chuyện này xử lý thế nào? Chúng tôi đều nghe theo cháu!”

Mọi người đều đồng loạt nhìn Đường Niệm Niệm, đầu của họ không nhanh nhạy bằng Tiểu Niệm, vẫn nên nghe theo cô bé này thì hơn.

Đường Niệm Niệm nhìn Vu Tịch Mai, lạnh giọng nói: “Ra riêng, hai chị em Vu Tịch Mai ra riêng ở!”

“Tôi không đồng ý, dựa vào đâu phải tách ra!”

Hà Quế Hương thét lên phản đối, bà ta tiếc hai sức lao động miễn phí, còn có hai trăm tệ sính lễ.

“Tiền sính lễ đã tiêu hết rồi, tôi không có tiền đền, các người là muốn bức chết tôi!”

Hà Quế Hương lại muốn bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ, Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhìn, bà ta không dám nháo nữa, sợ hãi ngậm miệng.

“Không có tiền đền thì để con gái bà gả tới, chị ta đã tròn mười tám rồi, gả tới cũng không phạm pháp!” Đường Niệm Niệm cười lạnh nói.

Những người khác cũng gật đầu, cách này hay cực.

“Tôi không đồng…”

Hà Quế Hương chưa la xong, lại ăn một cước, đau tới mức không nói thành lời.

“Còn nháo nữa thì ném bà xuống sông tẩy não, đừng tưởng tôi không có cách trừng trị bà!”

Đường Niệm Niệm vừa nói xong, nhiệt độ trong nhà đã giảm xuống mấy độ, cô không hề đua, Hà Quế Hương còn không chịu yên, bước tiếp theo chính là tai nạn mất mạng.

Cô nói được làm được!

Hà Quế Hương giật mình run vài cái, sắc mặt tái nhợt, bà ta nghĩ tới nhà họ Tề, chính vì đắc tội với sát thần này, cả nhà chết hết, không để lại một ai sống sót.

Vừa nãy bà ta thật sự bị điên rồi, sao lại nháo với La Sát sống Đường Niệm Niệm này?
Bình Luận (0)
Comment