Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 467

Kỹ thuật điêu khắc gỗ Đông Dương xuất quỷ nhập thần, vô cùng khéo léo, Tuyên Xuân Vinh học được, còn kết hợp kỹ thuật làm gỗ phương Tây, đồ gia dụng làm ra không chỉ mỹ quan thực dụng, còn tiết kiệm thời gian tiền bạc, rất được khách hàng yêu thích.

Đường Niệm Niệm nhìn đồ gia dụng anh ta làm, cũng hiểu vì sao kiếp trước anh ta có thể thành công, đây là dựa vào bản lĩnh thật sự kiếm cơm, kiếp này chỉ cần không có thiên tai hỏa hoạn, có lẽ Tuyên Xuân Vinh cũng sẽ thành công.

Chớp mắt họ đã ở tỉnh thành được bảy tám ngày, Đường Niệm Niệm kéo Chương Nhạc Vi lưu luyến không nỡ quay về Chư Thành.

Cậu Chương bày tỏ qua mấy hôm nữa sẽ tới Đường Thôn phỏng vấn, anh ta phải chuẩn bị một chút, Đường Niệm Niệm cũng phải về thôn chuẩn bị.

Nghỉ ở huyện thành một đêm, Đường Mãn Đồng về trước, buổi sáng Đường Niệm Niệm ung dung đạp xe, xuất hiện ở cổng thôn Đường Thôn.

“Chị hai về rồi!”

Một đứa bé hô to, sau đó một bóng người xông tới như bay, túm lấy đầu xe, không đợi Đường Niệm Niệm phản ứng lại, đánh một cái lên người.

“Đánh chết cái đồ gan to bằng trời con, lửa lớn như thế con cũng dám xông vào, sao không thiêu trụi tóc của con luôn!”

Người xông tới là bà cụ Đường, mấy hôm nay ngày nào bà ấy cũng tới cổng thôn nhìn, cổ đã dài ra không ít, cũng không thấy cháu gái về, lửa giận của bà ấy cũng càng đợi càng lớn, chỉ đợi Đường Niệm Niệm về, hung hăng đánh nát mông của con nhỏ chết tiệt này.

“Bà, con dựng xe trước đã!”

Đường Niệm Niệm một chân chống đất, né phải tránh trái trốn cú vả của bà cụ.

“Dựng đi!”

Bà cụ Đường dừng lại vài giây, xe vừa dựng xong, tay lại vung tới, Đường Niệm Niệm cũng lười tránh, ôm đầu mặc cho bà cụ trút giận, dù sao cũng không đau.

“Nước lửa vô tình con không biết? Con tưởng con là Tôn Hầu Tử? Thái Thượng Lão Quân cũng không thiêu chết? Lần sau con đi cứu hỏa nữa cho bà xem xem, bà đây đánh chết con trước!”

Bà cụ Đường véo tai Đường Niệm Niệm chửi.

“Con biết rồi!”

Đường Niệm Niệm thuận miệng đồng ý, dù sao cũng vào tai này, ra tai kia, dỗ bà cụ trước đã.

“Bà, tiền thưởng cho bà!”

Đường Niệm Niệm móc ra hai trăm tệ tiền thưởng từ trong túi, nhét tới.

“Không lấy, một vạn tệ cũng không cho đi cứu hỏa nữa, nước cũng không được, sau này gặp phải loại chuyện này, con tránh xa chút cho bà!”

Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt, không nhận tiền, đây là tiền mua mạng của cháu gái, bà ấy không thích.

“Không lấy thì thôi, con mua đồ mới.”

Đường Niệm Niệm chuẩn bị nhét tiền vào túi, bị bà cụ Đường giật đi: “Mua đồ gì, túi lớn túi nhỏ này không phải đồ mới sao? Còn có quần áo trong tủ con, nhét cũng không nhét vừa nữa, một ngày thay một bộ cũng đủ cho con thay một tháng, tiền này là tiền mua mạng của con, bà cất cho con!”

Bà cụ lại dùng sức chà một cái trên mái tóc ngắn của Đường Niệm Niệm, ghét bỏ nói: “Mái tóc xinh đẹp cũng mất, lại phải dưỡng rất lâu, mau chóng về nhà!”

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm thở phào, cuối cùng cũng chửi xong.

Thôn dân khác cũng vây lại, lần lượt bày tỏ quan tâm, nói giống như lời bà cụ Đường nói, đều khuyên cô đừng đi làm anh hùng nữa.

Đại đội trưởng hay tin, chạy tới, còn chưa đợi ông ấy mở miệng giáo huấn người, Đường Niệm Niệm chặn ông ấy trước: “Bác ba, ba ngày sau đài truyền hình tới phỏng vấn, bác phải chuẩn bị tốt, quy cách giống như lúc thương nhân nước ngoài tới lần trước!”

“Ba ngày sau tới? Ây da, sao cháu không thông báo sớm, bác chưa chuẩn bị gì hết!”

Đại đội trưởng giật nảy mình, quên hết lời mắng, vội vã hoảng hốt đi chuẩn bị tiếp đãi.

Các thôn dân cũng như ong vỡ tổ, nháo nhào hỏi thăm đài truyền hình tới sẽ hỏi những gì.

“Đài truyền hình sẽ hỏi mọi người có hài lòng với cuộc sống bây giờ không, có triển vọng gì với tương lai, có kiến nghị gì với xưởng, đại khái chỉ có mấy câu hỏi này.”

Đường Niệm Niệm đã trao đổi trước với cậu Chương, câu hỏi đều là chuẩn bị trước, mục đích chính là tuyên truyền cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc ngày càng phát triển.

Mấy hôm nay đều bận rộn, Đường Niệm Niệm ăn cơm trưa liền lên giường, ngủ một giấc tới trời tối, bị Đường Mãn Đồng đánh thức, bảo cô cùng tới nhà đại đội trưởng, nói rõ chuyện của Tuyên Xuân Vinh.

“Không muốn đi!”

Đường Niệm Niệm trở người, mặt úp vào trong, còn muốn ngủ tiếp.

Chuyện của Đường Hồng Hạnh liên quan gì tới cô, loại chuyện này tùy tiện hỏi là biết, trời lạnh lẽo còn bảo cô đi một chuyến.

“Còn có chuyện của đài truyền hình, cùng tới thương lượng, mau lên!”

Đường Mãn Đồng gọi mấy tiếng, Đường Niệm Niệm không phản ứng, anh ta tức giận chạy ra ngâm nước lạnh một lúc, dán bàn tay lạnh lẽo lên mặt cô.

“A…chú chết chắc rồi!”

Đường Niệm Niệm lạnh tới giật mình, cơn buồn ngủ bay biến, tức đến mức nhảy xuống giường, tóc tai rối bời rượt theo Đường Mãn Đồng, nhất định phải chặt cái tay xấu xa của chú út mới được.

Bà cụ Đường vừa từ bên ngoài vào, nghe thấy tiếng kêu này liền đau đầu, không hề khách sáo cho mỗi đứa một tai.

“Rảnh quá thì đi tìm người yêu, thanh niên lớn cỡ con con cái đã đi mua tương rồi, sắp đến tết rồi, con cũng 26, vẫn ế, mẹ cũng không còn mặt mũi đi gặp cha con!”

“Qua tết con cũng mười tám rồi, còn giống như con nít, quần áo cũng không biết mặc, bệnh cảm lại khóc, mau đi mặc đồ!”

Bà cụ Đường không chiều ai hết, mắng cả đôi một trận, còn giải Đường Niệm Niệm về phòng mặc đồ, sau khi đi ra, lại chửi Đường Mãn Đồng một tăng.

Mỗi năm, lúc cận tết, oán khí của bà cụ Đường ngày càng lớn, chủ yếu nhắm vào Đường Mãn Đồng.

Bởi vì anh ta không tìm người yêu, còn chê đối tượng xem mắt do bà cụ Đường sắp xếp không tốt, khiến bà ấy tức chết.

“Mẹ, bây giờ chuyện của Hồng Hạnh khá quan trọng, cần mẹ đi lấy ý kiến, đi!”

Đường Mãn Đồng mau chóng chuyển chủ đề, cứ để mẹ anh ta nói tiếp, tai của anh ta sẽ ù mất.

“Hồng Hạnh làm sao? Nó lại muốn nhảy sông?”

Bà cụ Đường quả nhiên bị chuyển dịch thành công, tưởng Đường Hồng Hạnh lại dại dột đi nhảy sông.

“Nhất thời không nói rõ được, đến nhà anh Mãn Sơn rồi nói!”

Đường Mãn Đồng một tay kéo bà cụ Đường, một tay kéo Đường Niệm Niệm, tới nhà đại đội trưởng.
Bình Luận (0)
Comment