Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 470

Mấy hôm nay, thôn làng thường xuyên vang lên tiếng khóc của trẻ con.

“Ây dô, đau chết rồi, mẹ nhẹ chút!”

“Nhẹ chút có thể rửa sạch sẽ? Đào than cũng không đen bằng con, kêu cái gì mà kêu, bà đây cũng không lấy dao nạo da của con!”

Thường có thể nghe thấy những cuộc đối thoại như thế này, người mẹ dùng sức lực đào đất kì ghét cho con mình, thậm chí còn có người chê tay không kì sạch, lấy bàn chải chà, có một số người nặng tay, bất cẩn chà rách da, bọn trẻ cũng chỉ có thể nhịn đau, lặng lẽ rơi nước mắt, không dám phản kháng.

Hễ phản kháng một chữ, chắc chắn phải ăn bạt tai, còn đau hơn bị chà rách da.

Chưa tới hai ngày, thôn làng đã thay đổi một diện mạo mới, ngay cả cây nhãn già có tuổi đời rất lâu ở cổng thôn cũng treo đèn lồng đỏ, giống như bà cụ tám mươi tuổi đeo hoa hồng, đẹp lão.

Người già trẻ con đều sảng khoái nhẹ nhàng, đứa trẻ thích hít nước mũi nhất thôn, dưới mũi cũng sạch sẽ khô ráo, không dám hít nước mũi nữa.

Bởi vì Đường Cửu Cân từng cảnh cáo nó, nếu còn hít nước mũi nữa thì sẽ đánh nát mông nó, thằng bé tin là thật, sợ đến khỏi bệnh viêm mũi, dòng suối nhỏ dưới mũi ngừng chảy.

Còn một ngày nữa đài truyền hình sẽ tới, đi vào giai đoạn đếm ngược.

Đại đội trưởng muốn treo băng rôn ở cổng thôn, còn muốn mời đội nhạc và đội múa lân tới biểu diễn, cùng một quy cách với chào đón thương nhân nước ngoài, bị Đường Niệm Niệm bác bỏ.

“Không thể đặc biệt biểu hiện, đài truyền hình tới quay cuộc sống thường nhật, tạo ra động tĩnh lớn như vậy thì không thường nhật nữa rồi.”

Có thể làm sạch sẽ một chút nhưng không thể rầm rộ, giống như đạo lý minh tinh tham gia show thực tế không trang điểm, vừa phải mặt mộc, vừa không thể mặt mộc thật, phải nắm chuẩn chừng mực.

“Cuộc sống thường nhật chính là bà cháu cầm chổi lông gà, rượt chú út cháu chạy khắp nơi, cái này có thể quay?”

Đại đội trưởng đáp lại một câu, cảm thấy Đường Niệm Niệm quá giả.

Ngay cả phân gà trong sân, bùn đất trên người bọn trẻ con cũng được kì sạch, đây vốn không phải là thường nhật nữa rồi.

“Bác ba, bác phải học tập rồi!”

Đường Niệm Niệm lười giải thích với ông ấy, lãng phí một cân nước bọt cũng không giải thích rõ, dù sao làm theo lời cô là được.

Đường Kiến Thụ nhịn cười, kéo đại đội trưởng hậm hực sang một bên, đảm bảo nói: “Niệm Niệm yên tâm, anh đã sắp xếp xong rồi.”

Anh ta hiểu ý của em họ, việc này cũng na ná với xem mắt, nam nữ trẻ chuẩn bị gặp mặt đều sẽ sửa soạn cho mình một phen, mặc đồ mới, tóc tai chải chỉnh tề, nhưng không thể quá long trọng, trông quá cần mẫn.

“Tới lúc đó mỗi phân xưởng đều phải chụp một gương mặt lao động tiêu biểu, quạt rơm sắp xếp bà em là được, phân xưởng khác anh ba chọn mỗi phân xưởng một người.” Đường Niệm Niệm nói.

Cô vẫn chưa nói tin tốt này cho bà cụ Đường biết, miễn cho bà cô kích động đến mức cơm cũng không ăn nổi, ngủ cũng không ngon giấc.

“Biết rồi.”

Đường Kiến Thụ gật đầu.

Trời đã tối, Đường Thôn bốc lên khói bếp nghi ngút, trên mái hiên còn có chút tàn tuyết, trên trời có mặt trăng sáng, ngày mai lại là một ngày nắng.

Người nhà họ Đường ngồi đầy một bàn ăn cơm, cá mặn khô hấp, thịt hấp rau khô, thịt sợi cải xoăn xào măng, còn có một số món thường ngày, bà cụ Đường bày thịt xào măng trước mặt Đường Niệm Niệm.

“Măng vừa đào buổi chiều, rất non!”

Đường Niệm Niệm gắp một đũa măng cho vào miệng, măng chôn dưới đất tươi non mỹ vị, xào cùng cải xoăn, vị tươi phát huy tới cực điểm, là một món ăn ngon nhất vào mùa đông.

“Ngon!”

Đường Niệm Niệm lại gắp một đũa, Đường Mãn Kim đôn hậu cười nói: “Ngày mai con đi đào thêm, măng năm nay mọc nhiều.”

“Lúc đào chú ý một chút, tre bương rất có ích!” Bà cụ Đường dặn dò.

“Biết ạ.”

Đường Mãn Kim biết rõ, ông ấy đào toàn là măng được lựa chọn kỹ càng, măng mọc quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tre bương sinh trưởng, phải đào đi một số mới có thể phát triển.

“Bà, ngày mai đài truyền hình tới rồi.”

Đường Niệm Niệm ung dung nói một câu, bà cụ Đường không ngẩng đầu, tùy tiện gắp đũa rau xanh, đáp: “Biết, bác ba con đã nói mấy trăm lần rồi.”

“Ngày mai đài truyền hình sẽ quay đặc tả cảnh bà đan quạt rơm.”

Đường Niệm Niệm dùng ngữ khí nhẹ nhàng tuyên bố tin tức to lớn.

Cả nhà đều không phản ứng lại, vẫn chậm rãi ăn cơm, bà cụ Đường cũng vậy.

Một phút trôi qua, cuối cùng mọi người cũng phản ứng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bà cụ Đường.

Động tác nhai cơm của bà cụ Đường ngày càng chậm, dần dừng lại, vô cùng sốc, không tin hỏi: “Đài truyền hình quay bà?”

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm thản nhiên gật đầu, lại gắp một đũa măng ăn, nhai sột soạt.

Không khí giống như nổ tung, bà cụ Đường đập một cái lên người cô, căng thẳng nói lảm nhảm: “Con bé này sao không nói sớm, ây dô…bà chưa chuẩn bị gì hết, lần này phải làm sao!”

Bà cụ Đường lo lắng sốt vó, giống như ruồi mất đầu, vừa lo lắng ngày mai sẽ xấu mặt, làm mất mặt Đường Thôn, vừa lo lắng đài truyền hình quay bà ấy quá xấu, cái này phải chiếu trên ti vi, tới lúc đó người cả tỉnh đều nhìn thấy gương mặt xấu của bà ấy, mất mặt biết bao.

“Mẹ, không phải mẹ nói nhắm mắt một tay cũng có thể đan sao!” Đường Mãn Đồng trêu chọc.

“Bốp”

Bà cụ Đường hung hăng chó vào ót anh ta, không chút nương tay.

“Ăn cơm của con đi!”

Bà cụ Đường tức giận quát, bà ấy bốc phét không được sao?

Đường Mãn Đồng choáng váng, hậm hực cúi đầu lùa cơm.

“Bà, bà cứ giống như bình thường, không có gì phải hoảng!” Đường Niệm Niệm an ủi.

May mà cô đã biết trước, không nói sớm, nếu không cả nhà đều nhốn nháo rối bời.
Bình Luận (0)
Comment