Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 480

Bởi vì cô ấy biết, cho dù kêu cứu cũng không có ai làm chủ cho cô ấy, ngược lại sẽ bị người ta cười nhạo.

Cô ấy về nhà mẹ kể lể, cha mẹ không cho cô ấy ly hôn, còn nói đàn ông tính khí nóng nảy chút cũng bình thường, nhịn một chút là qua, phụ nữ đều sống như vậy cả.

Em trai cũng không đồng ý ly hôn, bởi vì em dâu lo lắng sau khi cô ấy ly hôn, về nhà mẹ chiếm nhà của họ, chê cô ấy là phiền toái.

Cô ấy tìm hội liên hiệp phụ nữ trong nhà máy, nhưng hội liên hiệp phụ nữ chỉ điều giải, Phạm Trung ở trước mặt họ biểu hiện cực kỳ thật thà, còn khóc lóc nói anh ta uất ức trong lòng, nói cô ấy làm loạn ở bên ngoài, đội mũ xanh cho anh ta, nói như là thật, ngay cả hội liên hiệp phụ nữ cũng tin.

Dù sao thì không có người đàn ông nào sẽ chủ động đội mũ xanh lên đầu mình, Phạm Trung ở nhà đánh cô ấy, còn tuông lời kinh tởm, nhưng nah ta ở bên ngoài lại là người tốt người gặp người khen.

Nhiệt tình giúp người, hành xử thân thiện, nhà ai có chuyện anh ta đều sẽ đưa tay giúp đỡ, không chỉ là công nhân tốt ở nhà máy dệt, trong tòa nhà gia thuộc nhà máy vớ, anh ta cũng là người đàn ông tốt người gặp người khen, mọi người đều nói cô ấy có phúc, gả cho một người đàn ông tốt như vậy.

Du Tú Mẫn căn bản không thể biện giải, Phạm Trung cực kỳ âm hiểm, đánh cô ấy đều lựa những chỗ kín đáo trên người, trước đây cô ấy trình vết thương cho người của hội liên hiệp phụ nữ xem, nhưng Phạm Trung lại nói anh ta quá uất ức trong lòng, uống rượu nên mất đi lý trí, mới động thủ.

Ở trước mặt đồng chí hội liên hiệp phụ nữ, Phạm Trung còn đảm bảo chắc nịch lần sau tuyệt đối không động thủ nữa, hội liên hiệp phụ nữ tin anh ta, còn khuyên cô ấy phải quan tâm chồng nhiều hơn, đừng để anh ta chịu ủy khuất.

Phạm Trung nghỉ ngơi một lúc, lại muốn tiếp tục dùng thắt lưng da đánh, dù sao danh tiếng của con tiện nhân này đã hỏng bét rồi, ai cũng biết cô ấy là giày rách, anh ta mới là kẻ đáng thương nhất, cho dù đánh nặng một chút cũng không ai nói gì.

Anh ta giơ thắt lưng da lên cao, còn chưa hạ xuống, chỗ khuỷu tay anh ta tê rần, không cầm chắc thắt lưng, rơi xuống đất.

Phạm Trung nghi hoặc nhặt thắt lưng lên, đổi tay quất, nhưng tay lại truyền tới cơn tê rần, thắt lưng lại rơi.

Liên tiếp ba lần, Phạm Trung hơi sợ hãi, nhìn ngó xung quanh, tưởng trong nhà có thêm thứ gì, nếu không cánh tay yên lành của anh ta sao lại đột nhiên tê rần?

Du Tú Mẫn nhắm mắt chờ cả buổi cũng không chờ được thắt lưng, cô ấy mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy Phạm Trung với gương mặt ngập tràn sợ hãi, anh ta nhìn tứ phía, trên trán toát mồ hôi.

Trong nhà toát ra bầu không khí kinh hãi, ngược lại Du Tú Mẫn lại thở phào, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần Phạm Trung dừng tay là được, nếu còn để anh ta đánh tiếp, ngày mai cô ấy không thể nào đi làm được.

“Đợi lát nữa ông đây dạy dỗ mày tiếp!”

Phạm Trung tìm cả buổi, trong nhà không có thứ gì, anh ta hung tợn chửi một câu rồi đi ăn cơm.

Làm việc một ngày trời, anh ta đã sớm đói meo, cho dù là đậu phụ cũng phải ăn, ăn no rồi dạy dỗ con tiện nhân kia tiếp.

Du Tú Mẫn cố chịu cơn đau đớn trên người đứng dậy, bảo con gái đi ăn cơm, cô ấy không có chút khẩu vị nào nên định đi ra ngoài giặt đồ, nếu số quần áo bẩn đó không giặt sạch sẽ, Phạm Trung lại nổi điên.

“Mẹ…ăn cơm!”

Điềm Điềm kéo cô ấy lại, trong đôi mắt to lộ đầy thương xót, chắc chắn mẹ rất đau, nhưng còn phải đi làm việc, cô bé rất ghét cha!

Vì sao cha không chết chứ?

Cha của Tiểu Minh trong lớp bị xe đụng chết trên đường đi làm, ngày nào Tiểu Minh cũng khóc, khi đó cô bé nghĩ, nếu có thể đổi lại thì tốt, để xe đụng chết cha của cô bé, cho cha của Tiểu Minh sống lại, như vậy Tiểu Minh vui, cô bé và mẹ cũng vui.

Du Tú Mẫn nhìn ra được con gái đang sợ hãi bèn ngồi xuống ăn cơm cùng con, cô ấy không nuốt xuống được miếng nào, chỉ ngồi đó, đợi con gái ăn xong rồi đi giặt đồ.

Trời bên ngoài tối đen như mực, Đường Niệm Niệm đứng dậy, đấm đấm cái chân tê cứng, nhưng tâm trạng rất tốt, cô chắc chắn có thể đào được góc tường Du Tú Mẫn này.

Tám giờ tối, đèn trong tòa nhà gia thuộc tắt đi không ít, trời lạnh nên mọi người đều ngủ sớm, Du Tú Mẫn vẫn còn ở bên ngoài giặt quần áo, giặt một lúc rồi nghỉ một lúc, vết thương trên người cô ấy quá đau, không dùng được quá nhiều sức, hơn nữa nước mùa đông lạnh căm, giặt một hồi phải chà tay cho ấm.

Buổi tối Phạm Trung uống không ít rượu, ăn cơm xong liền lên giường ngủ, ngáy chấn động trời đất, ngược lại khiến Du Tú Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cô ấy thật sự hi vọng Phạm Trung say bí tỉ từ sáng tới tối, như vậy cô ấy và con gái có thể sống nhẹ nhõm hơn.

Bên ngoài chỉ có một mình Du Tú Mẫn, Đường Niệm Niệm sải bước đi tới, vỗ một cái lên vai cô ấy.

“Ai?”

Du Tú Mẫn giật mình, dưới ánh đèn đường mờ tối, miễn cưỡng nhận ra cô là cô gái nhận thưởng đó, biểu cảm trở nên kinh ngạc: “Đồng chí, cô tìm tôi có chuyện?”

“Có chuyện gấp, tới đây!”

Đường Niệm Niệm kéo cô ấy vào nhà, bên ngoài lạnh muốn chết.

“Tôi còn phải giặt quần áo, cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”

Du Tú Mẫn thầm cảnh giác, cô ấy và Đường Niệm Niệm tổng cộng mới gặp nhau hai lần, đêm hôm tìm cô ấy làm gì?

“Chị có muốn dẫn con gái rời khỏi chồng chị không?”

Đường Niệm Niệm hỏi thẳng, còn nói: “Tôi có cách, tôi giúp chị thành công thoát khỏi Phạm Trung, sau này cũng không để anh ta quấy rầy chị và con gái nữa.”

Mặt Du Tú Mẫn khẽ biến sắc, tim đập điên cuồng, thật sự có thể ly hôn?

“Vì sao cô giúp tôi?”

“Thôn chúng tôi có một nhà máy vớ, thiếu một thợ thiết kế cao cấp, tôi giúp chị, chị đến nhà máy chúng tôi làm việc, đãi ngộ lương lậu tuyệt đối tốt hơn đơn vị hiện tại của chị, còn có thể rời xa Phạm Trung!”

Đường Niệm Niệm đi thẳng vào vấn đề, nói rất rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment