Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 498

"Chị Niệm Niệm thích là được, em về nhà đây."

Vu Tịch Mai rất vui vẻ, bây giờ cô bé vẫn chưa có năng lực báo đáp chị Niệm Niệm, chỉ có thể làm một đôi giày cho chị Niệm Niệm. Món quà tuy nhỏ, nhưng cũng là tấm lòng thành của cô bé, nếu như không có chị Niệm Niệm, hiện tại nhất định là cô bé đang giãy dụa trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng ở nhà đồ đần, em trai cũng sẽ bị mẹ kế tra tấn, sẽ không có cuộc sống dễ chịu như hiện tại.

"Em hãy đọc nhiều sách, làm nhiều đề!”

Đường Niệm Niệm dặn dò một câu, sau đó không nhiều lời, kiếp trước Vu Tịch Mai đã thi đậu đại học Phúc Đán, không cần đến cô chỉ bảo thêm, nhất định không thành vấn đề.

Trong lòng Vu Tịch Mai run lên, chị Niệm Niệm chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, chẳng lẽ là có chính sách mới sao?

Chị Niệm Niệm thường xuyên vào thành phố, có nhiều người quen biết, tin tức được biết cũng nhiều, nhất định là có chính sách mới rồi.

"Em mỗi ngày đều đọc sách, Lục Cân còn cho em mang theo tài liệu và bài tập."

Trông Vu Tịch Mai thì dịu dàng yếu đuối, giọng nói cũng mảnh nhẹ, nhưng giọng điệu rất kiên định, mỗi ngày cô bé đều không quên học tập, dù là công việc nhiều hơn nữa thì cô bé vẫn muốn dành chút thời gian để đọc sách học tập.

Những bài tập Đường Cửu Cân mang tới, cô bé làm hết, tỉ lệ chính xác rất cao, Vu Tịch Mai rất đủ tự tin, cho dù có chính sách mới gì, cô nhất định có thể đối phó.

Bởi vì cô bé luôn luôn chuẩn bị!

Đường Niệm Niệm rất thưởng thức nghị lực của Tịch Mai, xưa nay kẻ mạnh không phàn nàn hoàn cảnh. Sức dẻo dai và nghị lực của cô bé này đều rất bền bỉ, năng khiếu cũng mạnh, đời này không có gia đình thân sinh liên lụy, hẳn là có thể bò lên vị trí cao hơn nhỉ?

"Cám ơn giày của em, về nhà đi!"

Đường Niệm Niệm xưa tay, cô không có gì muốn nói nữa.

Vu Tịch Mai cười cười, quay người đi. Trong lòng thì thầm quyết định, về sau mỗi ngày phải tăng một giờ học tập, còn phải đốc thúc em trai học tập.

Chỉ có học hành mới có thể ra khỏi Đường Thôn, rời xa cái nhà khiến cô bé chán ghét!

Đường Niệm Niệm nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống và ý chí chiến đấu của Vu Tịch Mai, không hiểu sao cảm thấy tâm trạng tốt đẹp, hiện tại Đường Thôn đang phát triển không ngừng, người người đều có công việc, mọi nhà đều thừa lương thực, còn có thể thường xuyên được ăn thịt, điều kiện sinh hoạt được xem là số một tại Chư Thành.

Nhà máy vớ và nhà máy hàng mỹ nghệ, còn có nhà máy máy móc cô đều đã sắp xếp xong xuôi, coi như cô không ở trong xưởng thì cũng sẽ không ảnh hưởng vận hành của nhà máy, lại thêm hoa hồng bên Chu Quốc Khánh và Bát Ca chia, hiện tại mỗi tháng cô có thể kiếm bộn hơn mấy trăm ngàn, tiền gần như là xài không hết.

Bên trong không gian của cô đang đâm chòi nảy lộc, vàng bạc tài bảo không thể đếm xuể, tiền trong tay cũng xài không hết, cuộc sống quá tốt đẹp!

"Chị hai, cho chị ăn mâm xôi rừng nè!”

Đường Cửu Cân đã cao lớn không ít, cô bé lao đến giống như một bé ngựa con, trong tay đang cầm theo mấy xâu mâm xôi rừng đỏ mọng như màu mã não, phía sau là cô bé hầu gái Điềm Điềm. Điềm Điềm hướng nội, nhạy cảm, nhát gan, bây giờ đã là cô nhóc nặc nô gan to bằng trời, thậm chí dám đánh nhau với mấy đứa con trai trong thôn, chịu ảnh hưởng sâu sắc của Đường Cửu Cân.

"Oa, thật nhiều đồ ăn!"

Nhìn thấy một đống đồ ăn trên mặt đất, con mắt của Đường Cửu Cân bắn ra tia sáng, nước bọt bên trong miệng bắt đầu tràn ra. Cô bé cầm cái chén đựng bánh kim đoàn lăn mè đường, chia cho Điềm Điềm một cái, mình ăn một cái, lúc miệng đang nhấm nháp, con mắt đã liếc về phía bánh ú và lúa mì.

"Xách đồ đi vào đi!"

Đường Niệm Niệm nhận mâm xôi rừng, nhéo mặt hai đứa nhóc tỳ này một cái, lẽ thẳng khí hùng sai sử hai đứa bé làm việc, mình thì trở về phòng đi ngủ.

Tuyên Trân Châu và Từ Kim Phượng đều ở nhà, ngày sinh dự tính của hai người đã sắp đến, bụng đã tròn trịa, trông hơi đáng sợ, mỗi lần Đường Niệm Niệm nhìn thấy đều sẽ lo lắng hộ hai người là đứa bé trong bụng sẽ rơi ra.

Hai người phụ nữ có thai đều không đến xưởng làm việc, ở nhà nghỉ đẻ, Đường Niệm Niệm quy định, chỉ cần là phụ nữ có thai trong xưởng thì đều có thể nghỉ đẻ, còn phát phí sinh hoạt. Sự việc nơi làm việc kỳ thị nữ giới nhất định phải ngăn chặn bắt đầu từ nhà máy của cô.

"Mẹ, thím hai, có đồ ăn ngon."

Đường Cửu Cân lớn tiếng ồn ào, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều có mặt, hai chị em dâu đang ngồi song song dệt áo len trẻ em, sau khi đứa bé được sinh ra sẽ mặc.

"Nhiều đồ ăn ngon thế, ai cho?"

Tuyên Trân Châu cười hỏi.

"Người trong thôn quá nhiệt tình!"

Đường Niệm Niệm thuận miệng đáp một câu, tuốt một xâu trái mâm xôi rừng, nhét thẳng vào trong miệng. Nước trái cây ngọt ngào tươm ra ở trong miệng, thật đã nghiền.

"Mẹ ăn bánh kim đoàn lăn, đột nhiên muốn ăn rồi!"

Trong miệng Từ Kim Phượng đột nhiên ứa nước miếng, chưa bao giờ thèm như thế này. Đường Cửu Cân bưng chén, hầu hạ bà ấy ăn bánh kim đoàn lăn mè đường.

"Thật là thơm!"

Từ Kim Phượng càng ăn càng ngon, bất giác đã ăn hết chén bánh kim đoàn lăn mè đường, nhưng bụng vẫn không cảm thấy no bụng, bà ấy lại thèm bánh ú, sau đó lột một cái bánh ú thịt ăn.

"Bỏ thịt không thương xót thật, trước kia nhà ai dám bỏ nhiều thịt vậy chứ!"

Từ Kim Phượng không nhịn được cảm khái, cuộc sống bây giờ là cuộc sống mà trước kia bà ấy có nằm mơ cũng không dám mơ. Ăn tết có thể có thịt ăn đã thấy đủ, nào giống hiện tại ngay cả trên bữa cơm cũng có thể ăn thịt, trước kia có là nhà địa chủ Tuyên thì cũng còn chưa được bữa cơm ngon thế này.

"Hiện tại trong thôn người người đều có tiền lương, ngay cả bà cụ tám mươi tuổi cũng có thể xếp vớ lấy tiền lương, sáu người bên nhà Mãn Phúc đi làm, mỗi tháng chỉ đã kiếm được một trăm ba, một trăm bốn rồi, xài đến chừng nào chứ!” Tuyên Trân Châu cảm khái nói.

Lần đầu tiên khi nghe Niệm Niệm nói mỗi tháng Thẩm Kiêu kiếm được một trăm ba đồng tiền lương, bà ấy đã đố kỵ muốn chết, còn nghĩ nhiêu đây tiền tiêu đến khi nào hết, kết quả mới một năm không về, người trong thôn cũng đã kiếm được tiền lương cao như vậy, hiện tại thân thích nhà mẹ đẻ bà ấy, có ai không hâm mộ bà ấy gả cho một nhà tốt?
Bình Luận (0)
Comment