Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 503

Đêm đã khuya, lại một tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này đã là đêm khuya, tất cả những người ở văn phòng đều không có một chút buồn ngủ nào, mỗi người đều vô cùng tỉnh táo, khi nhìn thấy lại về số không, tất cả mọi người đều khống chế không được nữa rồi.

"Tính ra rồi, rốt cục cũng tính ra rồi!"

"Thành công rồi!"

"Ha ha ha ha, rốt cục đã thành công rồi!"

Mọi người vừa reo hò vừa nhảy nhót, so với đón Tết còn vui vẻ hơn, anh ôm tôi một cái, tôi ôm anh một cái, trên mặt mỗi người đều là nước mắt vì kích động, bọn họ kẹt ở chỗ này cả nửa tháng rồi, hiện tại rốt cục đã có thể tiến thêm một bước về phía trước.

Chỉ có Nghê Quân Lan không hề vui vẻ chút nào, cô ta ghen ghét nhìn về phía Đường Niệm Niệm, tại sao lại tính ra được?

Rõ ràng chỉ là một học sinh cấp ba, sao lại có thể tính ra được chứ?

"Đồng chí Tiểu Đường, thực xin lỗi, trước kia là tôi có mắt như mù, thất lễ rồi!"

"Cô có bản lĩnh thật sự, xin hãy nhận cái cúi đầu của tôi!"

"Đồng chí Tiểu Đường, cô quá lợi hại rồi, ha ha, tôi muốn bái cô làm sư phụ!"

Tất cả mọi người đều vây quanh Đường Niệm Niệm, có một người đàn ông kích động không thôi, thậm chí còn muốn tới ôm Đường Niệm Niệm, bị lão Chương ngăn cản, còn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Ra thể thống gì nữa!"

"Ha ha, quá kích động rồi, kỹ sư Chương, học sinh của ông thật lợi hại, trâu bò!"

Người đàn ông phấn khích giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ khen ngợi Đường Niệm Niệm.

Lão Chương đắc ý hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Học sinh của tôi tất nhiên là lợi hại, không lợi hại có thể làm học sinh của tôi à?"

Đường Niệm Niệm cũng giương khóe miệng, bị những người này cuốn theo, chẳng qua, hiện tại cô không có tâm trạng ăn mừng, cô đói.

"Ở đâu có đồ ăn vậy? Tôi đói bụng!"

Đường Niệm Niệm ấn bụng, thật sự đói cực kỳ, bụng còn phối hợp phát ra tiếng ùng ục ùng ục, còn đặc biệt vang, mọi người ở văn phòng đều nghe thấy được, mọi người an tĩnh lại, đồng thời nhìn về phía Đường Niệm Niệm, không khí có hơi lúng túng.

"Ục ục ục......"

Âm thanh vang dội lại truyền ra từ bụng Đường Niệm Niệm, ở căn phòng yên tĩnh lại càng có vẻ đột ngột.

Đường Niệm Niệm mặt không đổi sắc ấn bụng, bình tĩnh hỏi: "Chỗ nào có đồ ăn vậy?"

"Ta đưa cháu đi, đầu bếp ở nhà ăn làm thịt kho tàu rất ngon!"

Lão Chương rất tự trách, ông ấy chỉ lo tính số liệu, đều đã quên mất con bé Niệm vẫn chưa ăn gì, quá lơ đễnh, lão Đặng mà biết được nhất định sẽ mắng ông ấy.

Đường Niệm Niệm có hơi hối hận, nếu sớm biết những người này làm việc bạt mạng đến thế thì cô đã ăn xong ở không gian rồi mới ra ngoài, hiện tại cô đói đến mức da bụng dán vào da lưng, đói sắp ngất ra rồi.

"Kỹ sư Chương, để cháu đưa đồng chí Đường đi ăn cơm đi, ông bận rộn từ sáng đến giờ vẫn chưa nghỉ được lúc nào."

Tạ Văn Lâm chủ động quan tâm nói.

"Tôi không sao, hiện tại tinh thần tôi tốt đến mức có thể làm việc cả đêm luôn......"

Lão Chương vẻ mặt hưng phấn, tinh thần phấn chấn, ông ấy vui quá, con bé Niệm chính là phúc tinh của ông ấy, đáng ra nên mời tới từ sớm.

"Để đồng chí Tạ đưa cháu đi ăn cơm, ông trở về nghỉ ngơi đi."

Đường Niệm Niệm ngăn cản lão Chương đang nhiệt tình, mắt ông già này đỏ au rồi, mặt hơi đo đỏ không như bình thường, đây là biểu hiện huyết áp cao, cô đầu tư còn chưa thu được lãi về, ông già này cũng đừng ngỏm mất đấy.

"Ta không sao...... Đi đi, Tiểu Tạ cậu chịu khó vất vả một chút!"

Lão Chương định mạnh miệng mà dưới ánh mắt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm, ngữ khí càng ngày càng mềm mỏng, cuối cùng thỏa hiệp, cứ dặn mãi bảo Tạ Văn Lâm phải chăm sóc Đường Niệm Niệm cho tốt, đừng để cô bị đói.

"Ông yên tâm, đồng chí Đường là bảo bối lớn của căn cứ của chúng ta, cháu cam đoan sẽ không để cô ấy đói bụng!"

Tạ Văn Lâm nửa đùa nửa thật, những người khác đều phát ra tiếng cười nuông chiều, cũng không thấy anh ấy nói không đúng, bởi vì Đường Niệm Niệm hiện tại đích thực là bảo bối của bọn họ, không hề sai.

Vẻ mặt Nghê Quân Lan khẽ biến, trong lòng rất khó chịu, ánh mắt khi nhìn Đường Niệm Niệm chỉ toàn là ghen ghét.

Căn cứ rất ít nữ đồng chí, cô gái trẻ tuổi lại càng ít, trước khi Đường Niệm Niệm đến, cô ta là một trong số ít các cô gái trẻ ở căn cứ, hơn nữa, còn là trợ thủ của lão Chương, gia thế tốt, bằng cấp cao, bộ dáng cũng xinh đẹp, ở căn cứ hầu như là được mọi người vây quanh cung phụng, ánh mắt mọi người từng nhìn cô ta cũng y hệt ánh mắt khi nhìn Đường Niệm Niệm bây giờ.

Nghê Quân Lan cảm giác cô ta đang bị các đồng nghiệp xa lánh, các đồng nghiệp đứng thành một vòng bảo vệ lớn, bao bọc Đường Niệm Niệm ở trung tâm, cô ta thì bị đẩy ra ngoài vòng tròn, nhìn Đường Niệm Niệm ở trung tâm chói sáng bao nhiêu, được hoan nghênh thế nào.

Nỗi ghen ghét trong lòng cũng sắp hóa thành thực chất rồi, Nghê Quân Lan cắn chặt răng, trong lòng rất không cam lòng, Đường Niệm Niệm khẳng định là được vận cứt chó, chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, không có khả năng vĩnh viễn đều gặp vận cứt chó, chờ một thời gian nữa, Đường Niệm Niệm tuyệt đối sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Tự an ủi một lúc lâu, trong lòng Nghê Quân Lan mới thư thái hơn chút, nhưng cô ta không biết, những gì cô ta vừa mới nghĩ đến, tất cả đều đã hiện ở trên mặt rồi, mọi người cũng đều thấy được.

Lão Chương thản nhiên nhìn cô ta một cái, trong lòng đưa ra quyết định, phải mau chóng tiễn Nghê Quân Lan này đi, không thể giữ lại gây chuyện xấu.

Đường Niệm Niệm đi theo Tạ Văn Lâm đ ến nhà ăn ăn cơm, căn cứ vào việc các nhà khoa học đều là người cuồng công việc, suốt đêm tăng ca là chuyện thường ngày, các lãnh đạo thương cho sự vất vả của các nhà khoa học nên bảo nhà ăn buổi tối phải trực ban, nấu bữa khuya cho các nhà khoa học bổ sung dinh dưỡng.

Cho nên, hiện tại dù đã là nửa đêm, nhà ăn vẫn luôn có cơm ăn.

Đường Niệm Niệm gọi cơm và thịt kho tàu, còn có canh trứng gà tảo tía đầu bếp nấu luôn tại chỗ, ăn từng miếng to, lão Chương không lừa cô, hương vị của món thịt kho tàu này thật sự không tệ.

Phải nói là cơm tập thể cũng không phải tất cả đều không ngon, thịt kho tàu thích hợp nấu bằng nồi lớn, nồi nhỏ trong nhà nấu không ngon được như nhà ăn, Đường Niệm Niệm cắn một miếng thịt, lại xúc một thìa đầy cơm, ăn vậy thật sự đã ghiền.
Bình Luận (0)
Comment