Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 525

Đường Niệm Niệm tránh đi cái ôm nhiệt tình của anh trai, cô vẫn chưa quá quen tiếp xúc cơ thể với người khác, dù là đối phương là anh trai ruột.

"Anh với cha không đi làm?"

Đường Niệm Niệm nhìn đồng hồ, mới xế chiều hai giờ rưỡi, Hồng Kông không tan tầm sớm như vậy đâu nhỉ?

"Buổi chiều không có việc gì, Niệm Niệm mau vào nhà, Tiểu Thẩm cũng vào nhà!"

Cuối cùng Đường Trường Xuyên đã nhìn thấy Thẩm Kiêu, bèn vội chào hỏi.

Đường Cảnh Lâm đi tới, hừ một tiếng với anh ấy, dùng mông đẩy anh ấy sang bên cạnh, cười từ ái nói: "Niệm Niệm, cùng về nhà với cha nào!"

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, hai cha con này có cần làm tới vậy không? Cứ như hậu cung tranh sủng vậy.

"Hoan nghênh cô chủ cậu chủ về nhà!"

Mới tiến vào cửa lớn đã bị tiếng hô vang dội của đám người hầu làm giật nảy mình, mười mấy người hầu của nhà họ Đường đứng thành hai hàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, xếp hàng vỗ tay hoan nghênh.

Chỉ bởi thời gian quá eo hẹp, nếu không Mục Anh Liên nhất định phải mời dàn nhạc Tây Dương về, khiến cho không khí càng long trọng hơn chút.

"Niệm Niệm, cuối cùng đã về nhà, mau vào nhà ngồi một lát, trên đường vất vả không?"

Nhìn thấy con gái, mắt Mục Anh Liên lập tức đỏ lên, thân thiết lôi kéo tay Đường Niệm Niệm, hỏi han ân cần, Đường Cảnh Lâm cũng bị bà ấy ép đứng sang một bên

"Anh hai đâu?"

Sau khi Đường Niệm Niệm ngồi xuống thì hỏi, người Nhà họ Đường đều ở đây, chỉ ngoại trừ anh hai ngốc Đường Trường Phong.

"Đừng để ý tới anh ấy, mỗi ngày điên khùng ở bên ngoài, trường học cũng không tìm thấy bóng dáng, không biết đi đâu làm khùng điên rồi." Giọng điệu của Mục Anh Liên có hơi bất mãn.

"Nhà của mấy người bạn bè của Trường Phong có gọi điện thoại hỏi chưa?"

Đường Cảnh Lâm nhíu mày, con gái khó lắm mới về nhà một lần, thằng hai nhất định phải về, người một nhà phải đoàn tụ, thiếu một người thì ra gì.

"Đã hỏi rồi, nhưng mà không có."

Mục Anh Liên thấy vẻ mặt chồng mình không vui, liền đổi chủ đề: "Đừng để ý tới nó nữa, đã lớn như vậy rồi sẽ không sao đâu, Niệm Niệm, Tiểu Thẩm, các con ăn sáng đi.”

Hương vị bữa sáng do người hầu nhà họ Đường nấu cực kỳ ngon, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đã ăn không ít, ba người Mục Anh Liên không ăn, nhìn không nháy mắt, nụ cười trên mặt càng ngày càng vui.

Đường Niệm Niệm ăn no rồi, chà xát tay, chậm rãi uống cà phê, cô không nói chuyện mua máy công cụ với người nhà họ Đường, máy công vụ đã có bên trong không gian của cô, đến lúc đó tìm một chỗ lấy ra là được. Lần này đến Hồng Kông coi như hưởng tuần trăng mật.

Trời dần dần tối, Mục Anh Liên tự mình xuống bếp, bà ấy đã làm nhiều món ăn ngon chính cống của thành phố Thượng Hải.

Đường Trường Phong biến mất mấy ngày cũng quay về rồi, còn đang kêu to ở vườn hoa: "Mẹ, tìm con có chuyện gì?"

Anh ấy về trường học thì nghe các bạn nói, mẹ gọi điện thoại cho anh ấy, hình như có chuyện gấp gáp, anh ấy lập tức vội vàng chạy về.

Đường Trường Phong vừa hô vừa chạy, rất nhanh đã tiến vào phòng khách, nhìn thấy Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đang ngồi ngay thẳng, anh ấy lập tức ngây ngẩn cả người, mừng rỡ, nhào tới đòi ôm một cái.

Đường Niệm Niệm né tránh, Đường Trường Phong đã ôm Thẩm Kiêu thắm thiết.

Thẩm Kiêu ghét bỏ đẩy người ra, nhích tới gần Đường Niệm Niệm.

"Em gái, anh rất nhớ em!"

Đường Trường Phong có chút ấm ức, mỗi ngày anh ấy đều nhớ mong em gái, nhưng trông thái độ của em gái, hình như là không nhớ anh ấy cho lắm.

"Em cũng nhớ anh, ngồi xuống!"

Đường Niệm Niệm không có thành tâm mà chỉ nói qua loa một câu, nhưng Đường Trường Phong giống như không có xương sống, chỉ thích nhích lại gần cô, cô đành phải làm mặt lạnh, tóm người đặt sang một bên.

Đường Trường Phong bẹp miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phòng bếp đã làm xong, Mục Anh Liên ra bảo bọn họ vào phòng ăn ăn cơm. Bên trên bàn ăn bày đầy đồ ăn, người nhà họ Đường ngồi vây quanh một cái bàn, thấy vậy hốc mắt vợ chồng Đường Cảnh Lâm đã rơm rớm.

Nhớ mong mười tám năm, cuối cùng đã chờ được ngày cả gia đình đoàn viên!

"Hôm nay là ngày tốt lành, cha rất vui, nhất định phải mở một chai rượu ăn mừng!"

Hào hứng của Đường Cảnh Lâm cực cao, ông ấy chạy tới hầm rượu ở tầng hầm lấy đi bình rượu đỏ, Mục Anh Liên không có ngăn cản, hôm nay đúng là một ngày tốt lành, uống chút rượu tận hứng cũng được.

Ba cha con Đường Cảnh Lâm đều là người tửu lượng kém nhưng nghiện, một bình rượu đỏ ba người chia nhưng vẫn uống đến uống say say.

"Cha vui quá, cha không có say, Tiểu Thẩm, nào..."

Đường Cảnh Lâm giơ cái lt, còn muốn chạm cốc thật mạnh cùng Thẩm Kiêu.

"Em rể… cụng một cái..."

Đường Trường Xuyên cũng đang cố gắng giơ cái lt, mắt hai cha con đã mơ màng rồi nhưng vẫn cảm thấy mình rất tỉnh, tranh nhau chạm cốc với Thẩm Kiêu.

Đường Trường Phong tệ nhất, đã nằm xuống từ lâu, say đến ngay cả cha mẹ đều không phân rõ nữa.

Mục Anh Liên thấy mà đau đầu, gọi người hầu đỡ ba con gà này vào phòng nghỉ ngơi, sau đó bảo người đi nấu canh giải rượu, tiếp đó bảo Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi nghỉ ngơi sớm một chút.

"Niệm Niệm, ngày mai mẹ đi dạo phố với con, gần đây trong cửa hàng có không ít kiểu dáng mới đến, chúng ta mua nhiều một chút, Tiểu Thẩm, nếu con không thích dạo phố, bảo Trường Phong ra ngoài dạo chơi với con, thấy sao?"

Mục Anh Liên hỏi ý kiến của bọn họ, khát vọng trong lòng đã đạt đỉnh.

Lúc vừa kết hôn, bà ấy đã muốn sinh một bé gái xinh đẹp, sau đó có thể ăn diện cho con gái xinh đẹp giống nàng công chúa, nhưng bà ấy đã sinh hai đứa con trai, khát vọng mặc quần áo công chúa nhỏ mãi mà không được thực hiện, thai thứ ba cuối cùng đã sinh ra con gái, nhưng hoàn cảnh bất đắc dĩ mẹ con phân ly mười bảy năm, ăn diện cho con gái đã trở thành chấp niệm trong lòng bà ấy.

Đường Niệm Niệm không có ý kiến, mặc dù cô không thích dạo phố, nhưng cô cảm nhận được khát vọng của Mục Anh Liên, đi dạo chơi cũng được. Về phần Thẩm Kiêu, không cần Đường Trường Phong đi theo, trước kia anh từng tới Hồng Kông, rất quen thuộc.

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Anh Liên phấn chấn tinh thần dẫn con gái đi mua sắm, Thẩm Kiêu muốn tự mình đi dạo, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình quá đà, nhất định phải đi theo của Đường Trường Phong.

Nhà họ Đường có hai tài xế chuyên lái xe, một người đưa Đường Cảnh Lâm đ ến công ty, một người thì đưa Mục Anh Liên ra ngoài, anh em Đường Trường Phong đi ra ngoài đều là tự mình lái xe.

Đường Niệm Niệm không thích dùng tài xế, cô tỏ ý có thể tự lái, bảo Mục Anh Liên chỉ đường là được.

Đương nhiên Mục Anh Liên thuận theo ý cô, chỉ cần con gái vui, bảo bà ấy làm gì cũng được.
Bình Luận (0)
Comment