Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 530

Chó Điên cũng là một trong những át chủ bài của sàn boxing, là người Thái Lan, mặc dù đen gầy thấp bé, nhưng trên tay cũng đã có mấy mạng người.

Cú đánh của Chó Điên có hai đặc điểm rõ rệt, không sợ đau, không cần mạng.

Chỉ cần anh ta còn một hơi thở thì nhất định có thể đứng lên, đánh không chết không thôi với đối thủ.

Rất nhiều quyền thủ thà rằng đối kháng cùng Gấu Đen, chứ không muốn đánh với Chó Điên.

Người phụ trách sàn boxing tìm Đường Niệm Niệm, bảo cô lại đánh một trận với Chó Điên, ngữ điệu không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh.

"Giao kèo sinh tử của A Vỹ chỉ có Gấu Đen, tranh tài đã kết thúc."

Đường Niệm Niệm cười khẩy, từ chối.

"Thưa cô, tranh tài đã kết thúc hay chưa là do sàn boxing định đoạt, tại địa bàn của tôi, xưa nay không ai dám nói chữ không."

Người phụ trách phủi tay, mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện, bao vây Đường Niệm Niệm vào giữa.

"Thưa cô, tốt nhất là cô thức thời chút, đánh thêm một trận, tiền thưởng gấp bội." Người phụ trách ngoài cười nhưng trong không cười, khuyên.

"Mở to mắt lên nhìn đi, đừng phạm thượng!"

Đường Niệm Niệm mới vừa nói xong, người phụ trách đã “nằm trong tay cô”, huyệt Thái Dương của ông ta đang bị một khẩu súng ấn vào.

"Bây giờ là người nào định đoạt?"

Đường Niệm Niệm cài chốt, “kẹt” một tiếng, người phụ trách bị dọa đến tái mặt. Cũng hên, đạn chưa b ắn ra, ông ta nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng rằng súng Đường Niệm Niệm cầm là súng rỗng, đang muốn uy hiếp, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, một viên đạn gào thét lướt qua ở trước mặt anh ta bay ra ngoài, bắn vào trên bảng cửa đối diện.

Vẻ mặt người phụ trách sợ hãi trợn tròn mắt, mấy người đàn ông vạm vỡ khác cũng không dám động đậy, sợ tay Đường Niệm Niệm run một cái, bắn chết đại ca của bọn họ.

"Cho là tôi đã hết đạn? Tôi nói thật với ông, bên trong có ba viên đạn, còn hai viên, một phát sau tôi cũng không biết là phát trống hay là có đạn, hay là dùng đầu ông thử một phen?"

Súng của Đường Niệm Niệm lại một lần nữa đặt vào huyệt Thái Dương của ông ta, chậm rãi bóp cò.

"Đừng... Đừng mà, cô không muốn đánh thì không đánh, mới vừa rồi là tôi mắt chó không biết Thái Sơn, mạo phạm cô đây, tiền thưởng đánh Gấu Đen là hai mươi vạn, tôi cho cô bốn mươi vạn, thấy sao?"

Người phụ trách liên mồm cầu xin tha thứ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chờ ông ta tra rõ ràng lai lịch người phụ nữ này lại báo thù rửa hận.

"Lấy tiền ra!"

Đường Niệm Niệm hạ súng, người phụ trách bảo thuộc hạ nhanh chóng đi lấy tiền, chưa tới một lát, thuộc hạ đã cầm theo một rương tiền chạy đến, tất thảy bốn mươi vạn, không thiếu một đồng.

"Đánh Chó Điên có bao nhiêu tiền thưởng?"

Đường Niệm Niệm cầm cái rương, bâng quơ hỏi một câu.

Đánh Gấu Đen cô cảm thấy chưa đã nghiền, đánh thêm một con Chó Điên cũng không tệ.

Người phụ trách trừng mắt nhìn, còn tưởng rằng mình sợ quá nên nghe nhầm rồi, không chắc chắn hỏi: "Cô muốn đánh với Chó Điên?"

"Xem tiền thưởng, quá ít không hứng thú."

"Tiền thưởng nhất định khiến cô hài lòng, năm mươi vạn, thế nào?"

Người phụ trách lập tức tỉnh táo tinh thần, Chó Điên đã đánh ba năm, sức khỏe tiêu hao nghiêm trọng, ông ta vốn muốn vứt bỏ rồi, chi bằng đánh một trận với người phụ nữ này. Mặc kệ là chết hay là sống, sàn boxing vẫn có thể kiếm được một bộn tiền.

"Sáu mươi vạn!"

Đường Niệm Niệm ra giá, người phụ trách do dự một lát, đồng ý.

Cuộc tranh tài sẽ bắt đầu sau một tiếng rưỡi, người phụ trách thông báo cho các phú hào thích xem đánh quyền anh ở Hồng Kông, ngỏ ý ban đêm sẽ có người đẹp đánh trận chung kết sinh tử với Chó Điên, hơn nữa người đẹp này ban nãy còn đánh chết Gấu Đen.

Hai điểm này đã đủ hấp dẫn các phú hào rồi, thế là, không đến một giờ, ghế khách quý đã ngồi chật người. Họ nhao nhao đặt cược, phần lớn mọi người đều xem trọng Chó Điên, cũng có một phần nhỏ người xem trọng Đường Niệm Niệm.

Thẩm Kiêu đi đổi tiền thưởng hai trăm vạn trong trận tranh tài ra tiền mặt, sau đó đặt hết vào Đường Niệm Niệm thắng.

Trận đấu này có vô số phú hào, tiền đặt cược rất cao, hai trăm vạn này của anh cũng không làm người khác chú ý, hiện tại tỉ lệ đặt cược đã đạt tới một ăn sáu. Chỉ cần Đường Niệm Niệm thắng, thì có thể kiếm được sáu trăm vạn.

Trước lúc tranh tài, Đường Niệm Niệm đưa bốn mươi vạn tiền thưởng cho Thẩm Kiêu giữ, còn nói: "Hai mươi vạn cho A Vĩ!"

"Niệm Niệm đừng đánh nữa, tên Chó Điên kia thật sự là một tên điên, chúng ta về nhà có được hay không?"

Hiện tại Đường Trường Phong đã hối hận muốn chết, anh ấy không nên khiến em gái liên lụy vào chuyện của A Vĩ, mặc dù Đường Niệm Niệm thắng Gấu Đen, nhưng anh ấy vẫn lo lắng, bởi vì quyền cước không có mắt mà.

"Không sao đâu!"

Đường Niệm Niệm vỗ nhè nhẹ vào đầu anh hai ngốc, dùng hành động đó trấn an, sau đó đã lên lôi đài.

Vẻ mặt Đường Trường Phong cầu xin, anh ấy không được an ủi chút nào.

Thiên linh linh địa linh linh, em gái nhất định phải thắng!

Người chủ trì tuyên bố tranh tài bắt đầu, Chó Điên và Đường Niệm Niệm đi ra trận, chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều lắm, Đường Niệm Niệm còn mang mặt nạ.

"Trận này là trận đấu sinh tử của Chó Điên và Maria, tranh tài sắp bắt đầu!"

Giọng nói gây kích động của người chủ trì quanh quẩn tại sàn boxing, càng hấp dẫn thêm người đặt cược, tỉ lệ đặt cược của Đường Niệm Niệm đã đạt đến một ăn sáu.

Bên trong người xem, một người nhỏ gầy chen lấn tiến đến, cô ấy chính là Đặng Mạt Lỵ, cô ấy đã mặc quần áo mới, khí sắc cũng tốt hơn lúc trên thuyền nhiều, cô ấy nhìn vào Đường Niệm Niệm trên đài, nhếch miệng lên, lấy ra tất cả tiền trên người, cô ấy có một ngàn đồng.

"Mua Maria!"

Giọng điệu của Đặng Mạt Lỵ rất kiên định.

Sau khi đặt cược, Đặng Mạt Lỵ đã trở về chỗ ngồi xem so tài.

Tiếng chiêng vang lên, trận so đấu bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment