Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 558

Đường Niệm Niệm nhếch miệng lên, quả nhiên con cáo già này ngồi không yên.

"Ông chủ Đặng, hay là ông chủ Đặng đợi đợt sau?"

Đường Niệm Niệm cố ý câu lòng h@m muốn của ông ta, Đặng Trường Quang nóng vội: "Tại sao phải đợi đợt sau? Đi chung với Bảo Liên Sinh không được? Tôi cũng quyên vật tư, ba thuyền!"

"Chuyện là thế này, hiện tại quan hệ hai bên phức tạp, ông chủ Bào muốn dẫn mẹ trở về chữa bệnh, trăm việc thiện hiếu làm đầu, lý do này đường đường chính chính, thủ tục xử lý cũng dễ làm, thân phận ông chủ Đặng không tầm thường, đột nhiên qua đó sẽ hơi nhạy cảm."

Đường Niệm Niệm ôn tồn giải thích nguyên nhân, nhưng thật ra là muốn nhử lão già này thêm.

"Tôi chữa bệnh cho vợ."

Đặng Trường Quang suy nghĩ một lý do, bà vợ cả suốt ngày ốm yếu, trở về chữa bệnh là đường đường chính chính.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch nhẹ, lý do này đúng là rất thuyết phục.

"Ông chủ Đặng tình thâm ý trọng với người vợ tào khang, thật sự là tấm gương của chúng tôi. Tôi sẽ trình báo với lãnh đạo, có kết quả sẽ báo ông chủ Đặng." Đường Niệm Niệm không nhử nữa.

Ba thuyền thêm hai thuyền của Bảo Liên Sinh, đủ quân đội thành phố Thượng Hải dùng rất lâu rồi.

Lấy được nhiều vật tư như vậy, cấp bậc của Thẩm Kiêu nhà cô sẽ được thăng lên rồi nhỉ?

Không thăng, lần sau không gom vật tư nữa, cô làm vàng thỏi, bỏ vào không gian của cô, tự mình giữ lại dùng.

"Có kết quả cứ gọi điện thoại cho tôi, nhanh lên nhé!”

Đặng Trường Quang thúc giục, ông ta quá muốn có vệ sĩ bảo vệ an toàn của quốc gia rồi, những kẻ ngu xuẩn bên người không một ai là hữu dụng, ông ta đi ra ngoài không cảm thấy an toàn.

"Biết rồi."

Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, búng tay một cái.

Lại thêm một con cá mắc câu.

Mục Anh Liên cười cười, không hỏi gì cả, chuyện con gái làm là đại sự, bà yaas không giúp được gì, cũng không cần cản.

Đường Niệm Niệm ra ngoài tìm buồng điện thoại công cộng, gọi cho người liên hệ, sau khi nói ám hiệu đã bàn mới nói yêu cầu của Đặng Trường Quang.

"Ba thuyền vật tư?"

Người liên hệ líu lưỡi rồi, hắn chờ đợi ở Hồng Kông nhiều năm như vậy, sao không biết Đặng Trường Quang dễ nói chuyện thế?

Còn có quỷ hẹp hòi Bảo Liên Sinh kia, giấy chùi đít còn không nỡ dùng nhiều, thế mà quyên hai thuyền vật tư, sao cô Đường vừa ra trận là những người này đã trở nên hào phóng rồi?

"Đúng, ba thuyền vật tư quân dụng, còn có hai thuyền của Bảo Liên Sinh, bọn họ chỉ định cho quân đội thành phố Thượng Hải – quê họ dùng."

Đường Niệm Niệm cường điệu quân đội thành phố Thượng Hải.

"Hiện tại tôi sẽ báo cáo với cấp trên, mau chóng cho cô câu trả lời chắc chắn."

Người liên hệ không dám trì hoãn, sau khi cúp điện thoại, lập tức liên hệ với cấp trên.

"Đồng ý với ông ta, thủ tục giống như Bảo Liên Sinh, mau chóng làm chu toàn."

Lần này cấp trên trả lời rất nhanh, Bảo Liên Sinh có thể dẫn mẹ trở về chữa bệnh, đương nhiên Đặng Trường Quang có thể dẫn vợ trở về trị bệnh, năm thuyền vật tư cơ đấy.

Đường Niệm Niệm có được câu trả lời, nhưng không có gọi cho Đặng Trường Quang, qua hai ngày nữa rồi gọi.

Sau đó không có chuyện gì, bèn đợi đến khi máy công cụ bên Thẩm Kiêu cải tiến xong sẽ vận chuyển lên thuyền chở về. Còn một việc nữa là chờ bọn bắt cóc ra tay, cô phải cứu mạng của Bảo Liên Sinh. Nhưng bọn bắt cóc còn chưa ra tay thì bên Đường Trường Phong đã xảy ra chuyện trước rồi.

Đường Niệm Niệm đang ngủ trưa, đột nhiên bị điện thoại của Emir đánh thức.

"Sư phụ, cứu mạng!"

Emir hét lên đinh tai nhức óc, Đường Niệm Niệm đặt loa điện thoại ra xa xa, nổi giận nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Nếu không phải chuyện đứng đắn, cô phải hạ độc làm câm cái miệng của tên nghịch đồ này.

"Anh hai của sư phụ bị người ta trói lại, còn có cô Đặng kia nữa, bọn họ đều bị trói, em với Beauvoir tận mắt thấy bọn họ bị mang lên thuyền, đến vùng biển quốc tế, khẳng định là muốn thả cho cá mập ăn, sư phụ nhanh lên, đến trễ ngay cả xương cốt cũng không còn!"

Lời Emir nói không có mạch lạc, nhưng có nói rõ tốt xấu.

"Đã mang đi bao lâu?"

"Đã mười phút rồi."

"Hai người đứng tại chỗ đừng đi đâu, tôi lập tức tới!"

Đường Niệm Niệm trở mình một cái, nhảy xuống giường, trong vòng một phút đã mặc xong quần áo, rửa mặt xong xuôi, lao xuống lầu nhanh như gió.

"Mẹ, con ra ngoài ăn cơm!"

Sau đó là tiếng xe gắn máy khởi động, Đường Niệm Niệm lái xe gắn máy anh hai ngốc mà yêu quý phóng đi nhanh như chớp.

"Niệm Niệm con đừng lái xe gắn máy, nguy hiểm lắm!"

Mục Anh Liên đuổi theo, nhưng đã nhìn không thấy bóng người rồi. Bà ấy tức giận đến mức quyết định phải tiếp tục trừ tiền tiêu vặt của Đường Trường Phong, mua đồ vật nguy hiểm như xe gắn máy thế này đều là do có tiền mua.

Đường Niệm Niệm đi đón Thẩm Kiêu trước, phi nhanh một đường đến bờ biển, Emir và Beauvoir nhìn thấy bọn họ, reo hò nhảy cẫng lên.

"Đi về phía vùng biển quốc tế đi, những người kia mới đầu chỉ muốn trói Đặng Mạt Lỵ, nhưng anh hai ngốc của sư phụ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, bị trói chung luôn rồi.” Beauvoir chỉ về một hướng trên mặt biển.

Bờ biển có mấy chiếc du thuyền đang neo đậu, rất nhiều đại gia, quý cô, quý ông đều qua đây tổ chức tiệc tùng, bình thường không có ai.

Những người kia bắt cóc Đặng Mạt Lỵ và Đường Trường Phong tại công viên hải dương học, đúng lúc Emir và Beauvoir cũng đang chơi ở đó. Tận mắt chứng kiến quá trình bắt cóc, lá gan của bọn họ rất lớn, gọi xe taxi đi theo từ xa xa, nhìn thấy bọn họ lên du thuyền thì không dám đuổi tiếp nên mới nghĩ đến gọi điện thoại cho Đường Niệm Niệm.

"Hai người về trước đi!"

Thẩm Kiêu đã tìm được ca nô, Đường Niệm Niệm bảo bọn họ trở về.

"Nơi này không gọi được xe.”

"Niệm Niệm, chúng ta cùng hành động đi!"

Hai người chết sống không chịu về, nhất định phải đi theo cùng, Đường Niệm Niệm không có thời gian dây dưa với bọn họ, đành phải dẫn theo.

Thẩm Kiêu thuần thục láu ca nô, bật tốc độ lái nhanh nhất, giống như đang bay lên trên biển, mặc dù Emir và Beauvoir có chút sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy rất k1ch thích, quả nhiên đi theo sư phụ/Niệm Niệm chơi mới vui.

Đuổi theo tầm mười phút, du thuyền đã xuất hiện trong kính viễn vọng, đã sắp đến hải vực vùng biển quốc tế rồi.

Thẩm Kiêu đổi hướng, tạt qua bên cạnh du thuyền, người bên trên du thuyền cũng phát hiện bọn họ, không ngờ chúng đã nổ súng, bị Thẩm Kiêu tránh đi.

Emir và Beauvoir bị dọa kêu oang oang, nhưng trên mặt không hề sợ hãi, chỉ có phấn khích.

Quá k1ch thích!

High quá đi!
Bình Luận (0)
Comment