Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 565

Cô nói bữa tiệc buổi tối với Thẩm Kiêu.

"Con người Hạng Hoa thật sự không đơn giản, cực kỳ tàn nhẫn."

Trước kia Thẩm Kiêu đã từng đến Hồng Kông chấp hành nhiệm vụ, có đôi phần hiểu rõ về bang phái bên này.

"Không sao, em với Hạng Hoa không có ân oán, mặc dù anh ta tàn nhẫn, nhưng ân oán rõ ràng."

Đường Niệm Niệm cười, câu chuyện của Hạng Hoa này hết sức truyền kỳ.

Nghe nói mẹ đẻ của Hạng Hoa là vũ nữ, sau khi có một đêm mây mưa với cha Hạng Hoa thì sinh ra anh ta, nhưng cha của Hạng Hoa hoàn toàn không để ý đứa con trai này, con của ông ta đã có một đàn, hơn nữa Hạng Hoa là trẻ sinh non, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, cha của Hạng Hoa rất không thích.

Nhà họ Hạng là đại gia tộc, cha của Hạng Hoa là gia chủ một gia tộc, ông ta có mấy người vợ, đều sống chung với nhau. Địa vị ở nhà của Hạng Hoa và mẹ ngay cả người hầu cũng không bằng. Bước ngoặt xảy ra vào lúc Hạng Hoa mười tuổi, mặc dù sức khỏe Hạng Hoa yếu ớt nhưng anh ta học rất giỏi, mỗi lần thi đều đạt hạng nhất, một lần vô tình, cha của Hạng Hoa nhìn thấy bảng thành tích của anh ta, mỗi môn đều là A. Vừa khéo ngày đó ông ta tán gẫu chuyện trong nhà với mấy anh em bang phái, bảng điểm của Hạng Hoa giúp ông ta mở mày nở mặt trước mặt các anh em. Với tư cách là đại ca bang phái không có nhiều học thức, cha Hạng Hoa là một người cực kỳ sùng bái người có văn hóa.

Các đứa con trai khác của ông ta không có đứa nào học giỏi, chỉ có Hạng Hoa.

Từ đó về sau, cha của Hạng Hoa đã có vài phần nhìn Hạng Hoa bằng con mắt khác, cuộc sống của mẹ con bọn họ cũng được cải thiện rõ rệt, về sau nữa, Hạng Hoa thi đậu đại học danh tiếng, còn học ngành pháp luật.

Bởi vì anh ta nói với cha rằng: "Sau khi con học xong ngành Luật thì có thể lách được sơ hở của pháp luật, biến chuyện phạm pháp thành chuyện hợp pháp mà làm, sẽ kiếm càng nhiều tiền hơn!"

Câu nói này đã khiến cha Hạng Hoa vui như mở cờ trong bụng, thế là, sau khi tốt nghiệp đại học, Hạng Hoa đã tiến vào bang phái, cha Hạng Hoa còn bỏ tiền ra cho anh ta thành lập công ty truyền hình và điện ảnh, hiện tại trong bang phái vẫn là cha Hạng Hoa định đoạt, nhưng mười năm sau, Hạng Hoa đã không cần phụ thuộc cha, trở thành đại ca mới.

Mấy anh em khác mẹ khác không phục, âm thầm làm rất nhiều chuyện, cuối cùng đều bị Hạng Hoa giế t chết, các anh em còn lại cũng sợ vỡ mật, ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần, không còn dám nổi lên lòng riêng.

Sở dĩ Hạng Hoa có thể trở thành một đại ca truyền kỳ, cũng là bởi vì anh ta nhìn xa trông rộng rất tốt, hiện tại đã nghĩ đến việc tẩy trắng bang phái, thoát khỏi sản nghiệp phi pháp từng bước một, trước khi trở về Hồng Kông, anh ta đã gần như tẩy trắng ở bên ngoài rồi, cũng là số ít đại ca bang phái bình yên vô sự sau khi trở về.

Đường Niệm Niệm rất thưởng thức Hạng Hoa, là một kẻ ngoan độc tài tình, đáng cho cô ra sức kết giao.

Bảy giờ tối, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đến sân Xuân Hương đúng giờ, Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên cũng đến.

Hạng Hoa tự mình ra nghênh đón, dáng người anh ta cao gầy, đeo kính mắt gọng vàng, có vẻ ngoài sạch sẽ, nho nhã nhưng khí chất lại có vẻ tàn độc, tốc độ nói chuyện chậm rãi, trên người không có chút khí chất bang phái nào, giống như là luật sư.

"Anh Thẩm, cô Đường, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Nụ cười của Hạng Hoa chân thành, thái độ rất khách khí.

"Thanh danh của anh Hạng, chúng tôi cũng đã nghe nói từ lâu." Đường Niệm Niệm cười cười.

"Ha ha, không vang dội bằng cô Đường và anh Thẩm."

Hạng Hoa cười rất chân thành, duỗi tay, mời Đường Niệm Niệm vào phòng bao.

Chờ món ăn được mang lên, Hạng Hoa giơ ly lên: "Thuộc hạ của tôi mạo phạm ông chủ Đường, nhận được sự rộng lượng của ông chủ Đường, không so đo với tôi khiến tôi vô cùng cảm kích, ly rượu này là tôi bồi tội!"

Anh ta sảng khoái uống cạn một ly rượu, lời nói cũng rất hoàn mỹ.

Cha con Đường Cảnh Lâm uống nửa ly rượu, Hạng Hoa chỉ là ngoài miệng thì nói dễ nghe, bọn họ không dám làm phách.

Đường Niệm Niệm ngồi không nhúc nhích, cũng không uống rượu, nói: "Về sau người nhà tôi còn xin ông chủ Hạng để ý nhiều hơn."

"Chuyện thuộc bổn phận, cô Đường yên tâm!"

Hạng Hoa đồng ý ngay tấp lự, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào, có lẽ chuyện phí bảo kê đã đi qua, anh ta thật sự có hơi sợ hãi hai người Đường Niệm Niệm này. Võ nghệ cao cường, tới vô ảnh đi vô tung, còn có hậu thuẫn lớn như quốc gia vậy, anh ta không thể trêu vào.

"Cô Đường có hứng thú với điện ảnh không?"

Hạng Hoa chủ động chìa ra một cơ hội, công ty Vũ Trụ của anh ta thành lập chưa bao lâu, quay mấy bộ phim không quá đắt khách, mặc dù không có lỗ tiền, thế nhưng không kiếm được tiền, cha đã có ý kiến rồi. Cho nên anh ta muốn lôi kéo Đường Niệm Niệm, thế này anh ta có càng nhiều vốn liếng, đối đầu với các anh em khác.

"Rất có hứng thú, trên tay của tôi có chút tiền nhàn rỗi, đang lo không có chỗ đầu tư, anh Hạng có đề nghị gì hay?" Đường Niệm Niệm cũng thể hiện thành ý hợp tác.

Người thông minh như Hạng Hoa, hiển nhiên sẽ hiểu rõ ý của cô hơn. Anh ta lập tức cố gắng giới thiệu công ty sau đó là giới thiệu mấy bộ phim sắp quay, thật ra anh ta không thiếu tài chính, anh ta chỉ muốn dính líu quan hệ với Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm không nghe thấy phim tên nổi danh, phim đắt khách những năm 70, 80 cô gần như đã từng nhìn. Trước khi xảy ra tận thế, cô đã tải rất nhiều phim cũ, lúc không ra ngoài thu thập vật tư, sẽ trốn ở bên trong không gian xem phim với Bách Niên, xem phim Hồng Kông nhiều nhất.

Mấy bộ Hạng Hoa nói, cô đều chưa từng xem, hiển nhiên không đắt khách.

"Công ty của các anh chỉ có mấy kịch bản này? Không có kịch bản khác?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Có, ngày mai tôi sẽ bảo người ta mang đến nhà?"

Phản ứng của Hạng Hoa rất nhanh, biết chắc chắn là cô không hài lòng mấy bộ phim này, liền hỏi: "Cô Đường cảm thấy mấy bộ phim này không hay?"

"Tôi có chút nghiên cứu với phim ảnh, nói thật, mấy bộ phim anh giới thiệu, tôi không có cảm giác muốn đến rạp xem.” Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, không có chút khách khí nào.

Cô đầu tư điện ảnh chắc chắn là chạy đi kiếm tiền, phim không kiếm được tiền cô sẽ không đầu tư.

Đường Cảnh Lâm hơi đổi sắc mặt, con bé này nói chuyện quá không uyển chuyển, lòng dạ Hạng Hoa không rộng lượng lắm.

Hạng Hoa vẫn cười nhẹ, không có vẻ gì là không vui, còn nói: "Ngày mai tôi tự mình đưa kịch bản tới, đến lúc đó sẽ cùng nhau nghiên cứu thảo luận?"

"Được."

Đường Niệm Niệm đồng ý.

Sau đó bầu không khí dùng cơm rất vui vẻ, Hạng Hoa nói chuyện khôi hài, kiến thức cũng rộng, liên tục dùng những từ hay ho, cũng rất biết cách nắm tiết tấu. Bữa tiệc lấy anh ta làm trung tâm, anh ta khiến tâm trạng của các khách khứa rất vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment