Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 568

A Trân cẩn thận rửa nho, đựng vào đ ĩa rồi đưa tới, còn ân cần hỏi: "Tiểu thư, có cần em giúp tiểu thư lột vỏ không?"

"Không cần, ta tự lột được, em làm cho ta một ít đá bào, cho nhiều dứa vào nhé."

Đường Niệm Niệm muốn ăn đá bào vị dứa rồi.

A Trân lại ngoan ngoãn xuống phòng bếp làm đá bào, đưa đến trước mặt cô.

Đường Niệm Niệm ăn một miếng nho, lại ăn một miếng đá bào, trong phòng có điều hòa mát mẻ, trên TV đang chiếu phim võ hiệp, tuy rằng nội dung phim hơi lỗi thời nhưng giá trị nhan sắc của nam nữ diễn viên đều cao, so với mấy bộ phim như nhét phân vào mồm của đời sau thì mạnh hơn nhiều.

"Tiểu thư, có việc gì nhớ gọi em nhé!"

A Trân nói một tiếng rồi đi làm chuyện khác.

Đường Niệm Niệm gật gật đầu, ném một quả nho vào miệng, lại múc một miếng đá bào to lên ăn, sảng khoái mà thở dài.

Ôi tư bản chủ nghĩa vạn ác!

Thật sự con mẹ nó sảng khoái quá!

Điện thoại reo vang, điện thoại ngay bên cạnh cô, chỉ cần nhấc tay là nghe được.

Đường Niệm Niệm lười biếng mà nhấc máy, "Alo, tìm ai đó?"

"Cô Đường, tôi là Đặng Trường Quang."

"Ông chủ Đặng có việc gì à?"

"Gia môn bất hạnh, toàn một lũ ngu xuẩn dám mạo phạm đến anh trai cô Đường, tôi muốn bồi tội với cô Đường." Đặng Trường Quang thừa nhận sai lầm, thái độ rất đúng mực.

"Người phạm sai lầm không phải ông chủ Đặng, ông không nhất thiết phải bồi tội, từ trước đến nay tôi luôn là oan có đầu nợ có chủ, cũng không tính sổ với người vô tội đâu."

Đường Niệm Niệm cười cười, nói chuyện cũng rất không khách khí.

Cái bà Nhị phu nhân kia của nhà họ Đặng, cô tha không tìm đến tận cửa tính sổ chỉ là vì nể mặt Đặng Trường Quang, chẳng qua, ông già này còn thức thời lắm, chủ động gọi điện thoại đến đây.

"Cô Đường yên tâm, tôi sẽ không nuông chiều lũ ngu xuẩn đâu, tối nay tôi làm chủ mời cô Đường và anh hai cô gặp mặt ăn một bữa cơm, vậy có được không?"

"Tốt thôi, vừa lúc buổi tối tôi cũng rảnh."

Đường Niệm Niệm đồng ý.

Buổi tối, cô và Thẩm Kiêu đi cùng Đường Trường Phong đến điểm hẹn, người Đặng Trường Quang dắt theo không phải Nhị phu nhân, mà là một người phụ nữ khá lớn tuổi, mặc sườn xám màu xanh đen, không mang nhiều trang sức lắm, nhưng nhìn trông cũng rất đắt tiền.

"Nghe danh cô Đường đã lâu, hôm nay mới có may mắn được gặp mặt, quả nhiên y như Trường Quang nói, vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh, cũng không biết cha mẹ cô dạy con như thế nào, tôi phải học hỏi kinh nghiệm của cha mẹ cô mới được."

Người phụ nữ hết sức nhiệt tình, nói chuyện cũng dễ nghe, so với Nhị phu nhân diện mạo tầm thường lại ưa nịnh bợ đúng là khác một trời một vực.

"Chào bà Đặng."

Đường Niệm Niệm đoán được thân phận của bà ấy, nhất định là Đại phu nhân nhiều năm chưa lộ diện, nghe nói là đang ăn chay niệm phật kia rồi.

Bên ngoài nói Đại phu nhân nhà họ Đặng chất phác yếu đuối, bị Nhị phu nhân chèn ép đến mức còn không bằng cả người hầu, hiện tại xem ra, Đại phu nhân này mới là người ác ngầm đấy.

Đại phu nhân kéo Đặng Mạt Lỵ đang đứng bên cạnh tới đây, cười nói: "Trước đó con bé này chả chịu nói gì cả, tôi mới biết chuyện cô cứu mạng hai chị em nó, ân cứu mạng của cô Đường, nhà họ Đặng chúng tôi chắc chắn sẽ khắc trong tâm khảm."

Vẻ mặt Đặng Trường Quang có chút ngượng ngùng, việc này ông ta có biết, nhưng ông ta chưa nói với Đại phu nhân, từ lúc Đại phu nhân ăn chay niệm phật, ông ta cũng đã lâu không gặp mặt Đại phu nhân rồi.

Hiện giờ nhắc tới ngay trước mặt chính chủ làm cái mặt già này của ông ấy mất sạch rồi.

Đặng Mạt Lỵ nhìn ra tâm tư của ông ta, vội nói: "Con muốn chờ về sau có năng lực rồi mới đích thân báo đáp chị Đường nên mới không nói với người trong nhà."

"Làm bậy, đợi con có năng lực thì đến ngày tháng năm nào? Con không nói, còn làm cho người ta hiểu lầm là Đặng Trường Quang ông vong ân phụ nghĩa đấy."

Đặng Trường Quang không vui răn dạy, Đặng Mạt Lỵ vội nhận sai, Đại phu nhân còn nói vài câu giảng hòa, người một nhà sắm đủ vai mặt đỏ mặt trắng cùng hát kịch.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn, không chen vào lấy một câu, chờ người nhà này nói xong, mới nói: "Nhị phu nhân đâu rồi? Sao lại không thấy tới?"

"Bà ấy phạm sai, đang ở nhà tự ngẫm lại đấy, khi nào tự ngẫm xong mới cho bà ấy ra ngoài." Đại phu nhân cười nói.

Đường Niệm Niệm cũng cười, xem ra Nhị phu nhân về sau sẽ không được ra ngoài nhảy nhót nữa đâu.

Đặng Trường Quang đã đặt phòng bao riêng, chờ thức ăn lên đủ, Đặng Trường Quang kính rượu bồi tội với bọn họ, Đường Trường Phong được cung kính quá mà sợ vội uống rượu, ý thức mơ hồ.

Anh ấy có tài đức gì mà lại có thể khiến Đặng Trường Quang bồi tội với anh ấy chứ?

Vốn là anh ấy không dám uống, nhưng nhìn bộ dạng em gái bình tĩnh thế kia, lá gan của anh ấy cũng lớn hơn, dù sao anh ấy nghe theo em gái hết.

Đại phu nhân rất biết nói chuyện, sau một bữa cơm, bà ta đã tiết lộ một số tin tức.

Một là hướng gió ở nhà họ Đặng thay đổi, về sau do bà ta làm chủ.

Hai là bà đã đưa hai chị em Đặng Mạt Lị về bên cạnh để dạy dỗ.

Ba là bà ta muốn giao hảo với Đường Niệm Niệm.

"Bà Đặng, gặp lại ở Thượng Hải nhé, tôi sẽ mời bà và ông chủ Đặng ăn cua lông." Đường Niệm Niệm cười nói.

"Được, đến lúc đó phải làm phiền cô Đường rồi."

Đại phu nhân nghe hiểu ý, cười càng thêm chân thành.

Cơm nước xong, cả nhà Đặng Trường Quang trở về, lúc Đặng Mạt Lỵ lên xe có trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, còn giơ hai ngón tay rồi chỉ chỉ xuống đất.

Đường Niệm Niệm gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được rồi.

Xem ra, Đại phu nhân ra tay rất nhanh, Nhị phu nhân sắp không xong rồi.

Hai chị em Đặng Mạt Lị được nuôi ở chỗ Đại phu nhân, cảnh ngộ ở nhà họ Đặng khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, Đại phu nhân không có con cái, bà ta muốn đứng vững ở nhà họ Đặng bắt buộc phải có một đứa trẻ bên người, hai chị em Đặng Mạt Lị là lựa chọn tốt nhất.

Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, ăn xong cơm trưa lại nghỉ trưa một lát, Bào Liên Sinh gọi điện tới, bảo cô đừng quên đi đánh cầu lông.

Đường Niệm Niệm lái xe đến hội quán cầu lông, Thẩm Kiêu không đi cùng, bởi vì diễn trò phải diễn cho đầy đủ, ngoài hình Thẩm Kiêu vừa thấy liền biết không dễ chọc, cô lo bọn bắt cóc nhìn thấy anh lại mất bình tĩnh.

Thẩm Kiêu ẩn nấp ở ngoài hội quán cầu lông, chỉ cần đám bắt cóc có động tác gì anh sẽ biết ngay.

"Niệm Niệm tới rồi, chúng ta tỷ thí một trận không?"

Bào Liên Sinh vô cùng tự tin, cảm nhất mình nhất định có thể đánh thắng.

"Có cược tiền không?"

Đường Niệm Niệm hỏi, không cược tiền thì cô lười đấu.

"Thua thì phải mời khách ở Trạng Nguyên Lâu, thế nào?" Bào Liên Sinh cười nói.

"Được luôn."

Đường Niệm Niệm đồng ý, cầm một cái băng đô đeo lên trán, làm nóng người rồi bắt đầu đánh cầu lông.

Liên tiếp đánh ba hiệp, Đường Niệm Niệm chưa phải nhặt cầu lấy một lần, tất cả cầu đều là Bào Liên Sinh nhặt, cứ như mèo vờn chuột, mệt chết ông ấy rồi.

"Không đánh nữa, Niệm Niệm, con lợi hại như vậy sao không sớm nói, ai ôi...... Cái thắt lưng già cỗi này của bác sắp gãy rồi."

Bào Liên Sinh mệt đến mức ngồi phịch trên mặt đất, há miệng th ở dốc.
Bình Luận (0)
Comment