Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 58

Trong bóng tối, Đường Niệm Niệm phủi tay, đạp xe rời đi.

Đằng sau, tiếng chửi rủa của mẹ Tề liên tục không ngừng truyền tới, Đường Niệm Niệm chỉ coi như không nghe thấy, trước tiên dạy dỗ bà già này một chút, hai ngày nữa sẽ dạy dỗ Tề Quốc Hoa.

Đường Niệm Niệm đến nhà đại đội trưởng trả xe, lúc này không mang theo đồ vật, cô cứu được Đường Hồng Hạnh, ơn lớn như thế đủ để mượn xe mấy trăm lần.

"Niệm Niệm, không vào thành?"

Bác ba gái ở trong sân giặt quần áo, tò mò hỏi một câu.

"Qua mấy ngày nữa mới đi ạ."

Đường Niệm Niệm cầm miếng khoai lang phơi khô bên trong cái mẹt, bác ba gái mặc dù hơi hẹp hòi chút, nhưng thích sạch sẽ, phơi khoai lang khô cực kỳ ngon, hai mặt còn rắc thêm hạt vừng, thơm quá à.

"Bác ba gái, cháu đưa khoai lang cho bác, bác phơi giúp cháu được không? Cháu sẽ đưa tiền công!"

Đường Niệm Niệm ăn một miếng, nhịn không được, lại cầm miếng nữa gặm, ăn quá ngon.

"Phơi chút khoai lang khô mà lấy tiền công cái gì, cháu đem khoai lang tới là được!"

Bác ba gái cười, còn tưởng rằng chỉ là phơi mấy chục cân, bà ấy cũng thuận tay làm thôi, nào không biết xấu hổ mà đòi tiền.

"Được, mấy ngày nữa cháu sẽ đem qua."

Đường Niệm Niệm đồng ý, bên trong không gian còn có mấy vạn cân khoai lang, lấy mấy trăm cân ra phơi khoai lang khô.

Bác ba gái thấy cô thích ăn, liền rửa sạch tay, vào nhà cầm miếng vải sạch sẽ, đổ khoai lang khô phơi trong mẹt vào, thắt lại, để cô mang về nhà ăn.

"Cảm ơn bác ba gái!"

Đường Niệm Niệm không khách khí chút nào, ôm khoai lang khô đi.

Đi vài bước, cô nghĩ nghĩ, lại trở về, từ bên trong cái gùi lấy ra một con gà rừng, ném vào bên chân bác ba gái, "Trong thành không đổi hết, còn lại."

Hiện tại không thể nói mua bán, chỉ có thể nói đổi.

Bác ba gái bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra con bé này mỗi ngày vào thành là đi đổi con mồi à.

"Nhanh lấy về!"

Bác ba gái nhấc con gà gà rừng lên đuổi theo, nhưng Đường Niệm Niệm đi rất nhanh, chưa đầy một lát đã không thấy bóng dáng, bà ấy khẽ ước lượng con gà rừng, nói ít cũng phải bốn năm cân.

"Con bé này, thật sự là quá sòng phẳng rồi!"

Bác ba gái cười lắc đầu, trong lòng vẫn rất hưởng thụ, bà ấy xách theo gà rừng trở về nhà, chuẩn bị nấu nước giết gà, treo ở bên trên xà ngang làm gà khô, chờ lãnh đạo công xã đến thị sát công việc, có thể thêm món ngon.

"Gà ở đâu ra đó?"

Đại đội trưởng ở trong nhà nghe radio, bình ắc quy hết điện rồi, âm thanh rè rè như tiếng bà cụ già, hữu khí vô lực, phải dán lỗ tai mới có thể nghe rõ.

"Niệm Niệm cho, nói vào thành đổi đồ vật còn thừa, con bé này quá là sòng phẳng."

Bác ba gái cười nói chuyện khoai lang khô rồi đi nấu nước.

"Con bé này..."

Đại đội trưởng cười cười, càng thêm cảm khái người với người thật sự không giống nhau.

Đều là nhảy sông, con bé Niệm như biến thành người khác, còn con gái của ông ấy thì vẫn ngu xuẩn như vậy.

Ai!

Sau khi ra khỏi nhà đại đội trưởng, Đường Niệm Niệm không có về nhà trước, mà là đi phía sau núi, vài ngày rồi không thăm hai ông cụ ở chuồng bò, hẳn là còn sống nhỉ?

Bên trong chuồng bò tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trên núi không có điện, bọn họ cũng không có dầu hoả, phải thắp bó đuốc, lấy dầu trên nhánh cây thông ở trên núi bôi lên, chính là một bó đuốc giản dị nhưng khói cực kỳ lớn, cay mắt lẫn tắt yếu hầu.

Chương Học Thành ghé vào bên cạnh bó đuốc, đọc một tờ báo không hoàn chỉnh một cách say sưa, trên tờ báo còn có vết dầu, ngày là mấy tháng trước, tờ báo này là Đặng Trường Thắng nhặt được ở trên núi.

Có thể là nhà ai dùng để gói điểm tâm, điểm tâm đã ăn xong, gió thổi báo tới trên núi, vừa lúc để ông ấy nhặt được.

Đặng Trường Thắng chữ lớn không biết mấy chữ nên không có hứng thú với báo chí, nhưng ông ấy biết Chương Học Thành thích xem, cầm trở về, Chương Học Thành như nhặt được chí bảo, ban đêm mỗi ngày đều để bó đuốc ở trước mặt mà đọc, con mắt bị hun đỏ lên, cũng không nỡ rời đi.

"Lão Chương đừng xem nữa, mắt ông sắp mù luôn rồi!"

Đặng Trường Thắng thêm chút củi vào đống lửa, nhịn không được khuyên một câu.

Một tờ báo chỉ lớn tầm đấy nhưng lão Chương đã đọc mấy trăm lần rồi, xem xong còn nói với ông ấy, một người đến chữ to cũng không biết như ông ấy cũng có thể đọc thuộc vanh vách.

"Lại đọc thêm một chút!"

Chương Học Thành cũng không ngẩng đầu, ông ấy đã nhiều năm không tiếp xúc với báo chí, mỗi ngày không phải ở nông trường, chính là ở trên núi, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài hết.

Hiện tại ông ấy chính là người mù, cái gì cũng không biết, tờ báo này tựa như là một cái cửa sổ thông ra thế giới bên ngoài, nói cho ông ấy rất nhiều thứ.

"Lão Đặng, bên ngoài đã thay đổi lớn lắm rồi."

Trên gương mặt gầy gò của Chương Học Thành đều là hưng phấn, đây là tờ nhật báo tỉnh Chiết Giang, phía trên có rất nhiều tin tức thời sự, mặc dù chỉ có non nửa tờ, nhưng ông ấy vẫn biết rất nhiều thứ.

Ví dụ Ô Thành kế bên bắt mấy quán nhỏ đầu cơ trục lợi, nhưng cũng không có nghiêm trị, chỉ là giáo dục miệng, phạt chút tiền rồi thả ra.

Mặc dù thoạt nhìn là việc nhỏ không có ý nghĩa, nhưng lại nói rõ một chuyện chuyện rất quan trọng.

Thời thế sắp thay đổi rồi!

"Thật sự sắp thay đổi rồi? Không thể nào?"

Đặng Trường Thắng bán tín bán nghi, mặc dù mỗi ngày ông ấy an ủi Lão Chương, nhưng trong lòng thật sự không chắc, cuộc sống này trôi qua thật sự không có hi vọng gì cả.

"Thật 100%, ông nhìn xem đi, nhiều lắm là ba năm, tình thế sẽ thay đổi!"

Chương Học Thành cực kỳ có lòng tin, con mắt lóe sáng phía sau tròng kính, hiện tại cả người ông ấy đều tràn đầy sức lực, những số liệu quý giá kia vẫn luôn hằn sâu ở trong đầu ông ấy, mỗi ngày đều sẽ đọc lại một lần, dù qua nhiều năm như vậy, ông ấy cũng chưa từng quên.

Chỉ cần tổ quốc cần ông ấy, ông ấy luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào!
Bình Luận (0)
Comment