Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 614

"Tiểu Trương, cô xem bộ đồ này thế nào?”

Bà cụ Đường ngắm nghía trước gương, vẫn thấy hơi thiếu tự tin, dù sao cả nhà Kiều An Na là người thành phố lớn, còn là giáo viên có văn hóa, trong suy nghĩ của bà cụ, đây đã là dòng dõi Nho học rồi.

Bà ấy không học thức, lại là người nông thôn, lần đầu tiên tới cửa nhất định không thể thua khí thế, khiến con trai mất mặt.

"Đẹp lắm, bà vợ của bí thư công xã dưới quê con còn không có khí thế như thím!"

Thím Trương khen ngợi thật lòng, “người đẹp vì lụa”, câu tục ngữ xưa quả không sai, bình thường bà cụ Đường ăn mặc mộc mạc, nhìn như là một bà lão nông thôn bình thường, bây giờ hơi ăn diện một chút, khí thế đó đã được bộc lộ ra.

"Cô biết ăn nói quá, đẹp thật à?"

Bà cụ Đường được khen cười không ngậm miệng được, nụ cười tươi như hoa nở, nhưng vẫn hơi thiếu tự tin.

"Thật hơn vàng luôn, thím cứ yên tâm mạnh dạn đi gặp bên đằng trai, họ tuyệt đối không dám xem nhẹ thím." Thím Trương vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Bà ấy có hai cô con gái, nếu thông gia tương lai cũng ăn mặc có khí thế giống như bà cụ Đường để đến thăm nhà, bà ấy nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc mối hôn nhân này.

Lý do có hai lý do.

Thứ nhất, nói rõ thông gia tương lai là nhà giàu có, nên mới đặt mua nổi bộ đồ cỡ này.

Thứ hai, nói rõ bà thông gia tương lai coi trọng vụ hôn nhân này, nên mới tỉ mỉ ăn mặc tới cửa.

Có hai điểm này, chỉ cần con rể tương lai không rượu chè cờ b.ạ.c chơi gái, không đánh vợ, thì bà ấy sẽ đồng ý để con gái gả đi, phụ nữ kết hôn chẳng phải mong có một cuộc sống giàu có, an ổn sao, còn ham cái gì nữa?

"Vậy thì mặc bộ này đi, đáng tiếc không thể đeo vòng tay vàng!"

Bà cụ Đường có chút tiếc nuối, hiện tại trên đường đi người mang đồ trang sức không nhiều, một chiếc vòng tay của bà ấy nặng như vậy, mang ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta nói không phù hợp chính sách phương châm gian khổ mộc mạc.

"Thím, nếu thím đeo thêm vòng tay, chỉ sợ nhà cô giáo viên An Na đó sẽ không tiếp cận được với thím, chúng ta đi gặp thông gia, không phải đi đánh nhau, phải khiêm tốn chút!”

Thím Trương rất biết cách nói chuyện, dăm ba câu đã khiến bà cụ Đường tươi vui hớn hở, tiếc nuối vì không thể mang vòng tay cũng mất.

Đường Niệm Niệm ở bên cạnh thầm giơ ngón tay cái lên, cái miệng này của thím Trương biết dỗ người ta hơn cả đàn ông.

"Mẹ, mẹ sửa soạn ổn thỏa chưa?”

Đường Mãn Đồng thúc giục ngoài phòng, còn không đi sẽ đến trễ.

"Gấp cái gì, không phải đã hẹn ba giờ gặp mặt à, hiện tại mới hai giờ, con thúc giục cái gì!"

Bà cụ Đường mắng vang dội, trước kia bảo thằng ranh con này làm ít chuyện, thúc giục ba phen bốn bận đều bất động, hiện tại tích cực rồi, hừ!

"Mẹ, con chỉ sợ đến muộn không hay, được được được, mẹ từ từ sửa soạn!"

Đường Mãn Đồng không còn dám thúc giục, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Mặc dù bà cụ Đường ngoài miệng thì mắng, nhưng động tác không chậm, nhanh nhẹn chải búi tóc, còn cầm lược thấm chút nước, búi tóc được búi cực kỳ gọn gàng, một sợi tóc lòa xòa cũng không có.

Bà ấy soi lại trước gương mấy lần, xác nhận quần áo đã tươm tất, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Đường Mãn Đồng lái xe qua, bà cụ Đường ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Đường Niệm Niệm cũng đi cùng, còn cầm theo hai bình Mao Đài, hai vò Hồng Mao Đan. Với tình huống hiện tại, xem như là lễ trọng.

Nhà Kiều An Na nằm trong một căn nhà có kiến trúc Thạch Khố Môn (Shikumen) của một con hẻm cũ hẹp, con hẻm nhỏ rất hẹp, xe không lái vào được, chỉ có thể dừng ở ven đường.

Hiện tại là tháng mười một, thời tiết rất thoải mái, cuối thu mát mẻ, trong ngõ hẻm có không ít các ông các bà ngồi phơi nắng, còn có mấy đứa bé đang chơi đùa, rất náo nhiệt.

Xe dừng ở ven con hẻm, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

"Là con rể quý nhà giáo viên Kiều tới cửa!"

Mọi người vừa nhìn thấy Đường Mãn Đồng, đều trêu ghẹo.

Mấy ngày trước Đường Mãn Đồng từng tới thăm cha mẹ của Kiều An Na, cũng là buổi chiều, những ông bà này đều từng thấy anh ta, biết thân phận của anh ta.

Anh ta chào hỏi từng người một, lễ nghĩa chu toàn.

"Ai ôi, hai bình Mao Đài, hai vò Hồng Mao Đan, phần lễ này rất nặng!"

Tất cả mọi người thấy lễ vật đang được xách trên tay Đường Mãn Đồng, đôi mắt sáng chói, vừa ước ao vừa đố kỵ may mắn của Kiều An Na.

Ngay từ đầu bọn họ nghe nói Đường Mãn Đồng là người nông thôn tỉnh Chiết Giang, trong lòng đã dè bĩu, có điều một người góa chồng như Kiều An Na, có thể tìm được một chàng trai cũng không tệ rồi, nhưng bây giờ chàng trai nông thôn này lái xe hơi nhỏ, còn tặng lễ vật nặng như vậy, khiến cho rất nhiều chàng trai ở cùng khu vực không sánh bằng.

Mong ước lấy chồng chính là sống hạnh phúc, mặc kệ là người nơi nào, chỉ cần có tiền và đối xử tốt với phụ nữ, đó chính là một người chồng tốt, Kiều An Na này thật sự là số quá đỏ!

Đường Mãn Đồng còn giới thiệu bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm, bảo: "Mẹ tôi và cháu gái tôi, cùng đến thăm hỏi!”

Mọi người quan sát từ trên xuống dưới, quan sát xong thì rất ngạc nhiên, bộ đồ bà cụ Đường mặc phải hơn mấy trăm đồng!

Còn có cô gái Đường Niệm Niệm này, khí chất đó nào giống là một đứa con gái quê, mạnh hơn Kiều An Na mấy trăm lần!

Lòng đố kị trong lòng mọi người càng sâu sắc, thầm mắng Đường Mãn Đồng là đồ mắt chó đui mù, sao lại ưng Kiều An Na chứ!

"Hôm nay cần phải thương lượng kết hôn nhỉ? Buổi sáng đi chợ mua thức ăn với cô giáo Mao, nhưng không nghe bà ấy nhắc mọi người sắp tới, thật đột ngột!" Có bác gái cười nói.

Cô giáo Mao là mẹ của Kiều An Na.

"Đúng đó, cả nhà cô giáo Mao giấu kín quá, không để lộ chút gì hết, cũng không thấy bà ấy đi mua một ít hoa quả, việc giữ bí mật này làm tốt quá!" Một bác gái khác cười tủm tỉm nói.

"Chúng tôi đều không biết chuyện này, An Na cũng không nói!"

"Ai ôi, chuyện nhà xưa nay cô giáo Mao không nói ra bên ngoài, người chồng đầu tiên của An Na, chúng ta cũng không biết, còn có người vợ của người chồng đó nữa... Ôi chao, trong nhà của tôi vẫn đang nấu nước, đi đã!"
Bình Luận (0)
Comment