Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 617

Kiều An Na đỏ bừng mặt, nhưng khóe mắt lại có vẻ đắc ý.

"Khó trách yêu nhiều người vậy.”

Bà cụ Đường xụ mặt, chỉ một câu đã khiến người nhà họ Kiều sa sầm mặt.

"Tác phong An Na nhà tôi đoan chính, mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng con bé giữ mình trong sạch, mấy năm nay chưa từng yêu ai. Bà thông gia, bà nói như vậy, tôi sẽ tức giận." Mẹ Kiều tức giận, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Đường Mãn Đồng, rốt cuộc cậu có thành ý cưới An Na hay không? Nếu như là thế này, hôm nay không cần nói chuyện nữa!" Cuối cùng cha Kiều đã mở miệng, trừng mắt với Đường Mãn Đồng.

"Có thành ý. Chú dì, mẹ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói."

Đường Mãn Đồng đau đầu cực kỳ, anh ta không ngờ lần đầu tiên gặp mặt sẽ là tình cảnh thế này.

Bà cụ Đường muốn nói lại, nhưng cưỡng ép nuốt xuống, vẫn là cho thằng ranh con này một chút thể diện đi.

Mẹ Kiều cũng nhịn xuống, tuổi của con gái năm sau lớn hơn năm trước, cao không tới thấp chẳng phải. Điều kiện của Đường Mãn Đồng rất tốt, ra tay cũng hào phóng, thật ra bà ta đã tương đối hài lòng, điều không được hoàn mỹ duy nhất, chính là Đường Mãn Đồng là người nông thôn.

"Chuyện kết hôn này, chúng tôi nhất định đồng ý, nhưng mặc dù An Na là cưới lần hai, nhưng con bé cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà tôi, kết hôn không thể để con bé chịu thiệt.” Mẹ Kiều nói.

"Đó là đương nhiên."

Đường Mãn Đồng liên tục gật đầu, sao anh ta để người mình thích chịu thiệt được!

Bà cụ Đường cũng nói: "Nhà họ Đường chúng tôi mặc dù là người nông thôn, nhưng chỉ cần cưới con dâu, thì chắc chắn sẽ có đủ thành ý.”

Vẻ mặt mẹ Kiều tươi vui hơn. Bà ta là người biết nhìn hàng, chỉ liếc một cái đã nhận ra quần áo bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm mặc đều là hàng cao cấp, một bộ đồ hơn mấy trăm đồng.

"Bà thông gia cũng yên tâm, tôi với ông Kiều chỉ có một đứa con gái là An Na, về sau chắc chắn sẽ xem Mãn Đồng như con trai ruột."

Mẹ Kiều nói rất êm tai, bà cụ Đường không có lên tiếng, chỉ nhìn vào ba ly trà dùng trà đã hơn một năm pha trên bàn, nhếch miệng cười trào phúng.

Con trai ruột, còn pha cho ba ly trà từ trà đã để lâu trên một năm, Bách Tuế nhà bà ấy còn không thèm uống.

"Bà thông gia, không biết nhà bà định ra bao nhiêu lễ hỏi?" Mẹ Kiều hỏi.

"Lễ hỏi đương nhiên là dựa theo tiêu chuẩn thành phố Thượng Hải rồi."

Bà cụ Đường không có trả lời thẳng, bà ấy phải thử ý tứ của người nhà này.

"Bà thông gia, lễ hỏi tại thành phố Thượng Hải không có tiêu chuẩn cố định, có một trăm đồng, cũng có hai trăm, ba trăm đồng, còn có một ngàn, hai ngàn, cái này chủ yếu là xem thành ý nhà trai." mẹ Kiều cười nói.

"Vậy bà cảm thấy bao nhiêu lễ hỏi thì phù hợp?" Bà cụ Đường hỏi lại.

Mẹ Kiều còn tưởng rằng thật sự bảo bà ta đưa ra yêu cầu, lập tức móc ra một tờ danh sách từ trong túi. Danh sách này bà ta đã phỏng tính từ trước. Bà ta đưa cho bà cụ Đường, bảo: "Bà thông gia, đây là yêu cầu nhà tôi, bà nhìn xem."

Bà cụ Đường nhận danh sách, nhét vào tay Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm nhìn một chuỗi dài trong danh sách, khá lắm, đây là muốn nuốt trọn một mẻ to!

"Tiền mặt một ngàn, một bộ bàn ghế sô pha, năm tủ ngăn kéo, tủ quần áo, bàn bát tiên, giường, các loại vật dụng trong nhà, chí ít cả thảy 48 chiếc. Ti vi mười bốn inch, quạt điện, máy phát nhạc, máy may, xe đạp kiểu nữ mỗi loại một chiếc, áo khoác lông nhung bốn bộ, còn có bất động sản ở đường Nam Hải của chú út, giấy tờ nhà đổi tên Kiều An Na."

Đường Niệm Niệm đọc to dõng dạc, sắc mặt Đường Mãn Đồng cũng khó coi rồi, anh ta không nghĩ tới nhà họ Kiều sẽ đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, thế này là xem anh ta là kẻ tiêu tiền như nước?

Anh ta nhìn Kiều An Na, trong lòng bắt đầu sinh ra ý định rút lui.

Nếu như danh sách lễ hỏi này, Kiều An Na cũng tham dự, cuộc hôn nhân này anh ta phải suy tính thận trọng.

Bà cụ Đường dằn cơn tức lại, nghe xong, lửa giận đã sắp không dằn nổi nữa. Bà ta cầm ly trà lên, uống một hớp.

Chùi miệng, ghét bỏ nói: "Trà này cho heo uống còn chê thiu!"

Người nhà họ Kiều đổi sắc mặt, đây là vả mặt bọn họ thẳng mặt!

"Bà thông gia, bà có ý gì? Tôi pha trà ngon đãi khách, bà không thích uống cũng đâu cần chửi người công khai?" Mẹ Kiều trách cứ nói.

"Đừng gọi tôi là bà thông gia, người nông thôn chúng tôi không với cao nổi, danh sách lễ hỏi này bà cất kỹ, đừng làm mất, dẫn theo con gái bà đến sạp thịt heo trong chợ đi, treo tờ danh sách này lên, có lẽ sẽ có một lão già họm hẹm nào đó chấp nhận!”

Bà cụ Đường đập tờ danh sách lên bàn, nói chuyện cực kỳ không nể mặt.

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy."

Sắc mặt Đường Mãn Đồng cũng khó coi, anh ta thật sự thích Kiều An Na.

"Ngậm miệng, lại léo nhải bà đây đánh gãy chân cậu. Dòng thứ mắt chó đui mù, trăm chọn ngàn lựa cuối cùng chọn cái thứ này, còn bảo mẹ cậu là tôi chạy tới đây chịu cục tức chó má này. Một nhỏ góa chồng còn không biết xấu hổ đòi hỏi nhiều lễ hỏi như vậy. Khác nào xem cậu như một miếng bánh ngon mà xâu xé, mau mau lấy cây d.a.o lại đây cắt sẻ đi, xem một miếng bánh bán được bao nhiêu tiền. Xí, tôi nói cho bà biết, những thứ này nhà họ Đường chúng tôi đưa ra nổi, nhưng phải xem người, con gái nhà bà không xứng!"

Bà cụ Đường nhẫn nhịn mấy lần phẫn nộ, cuối cùng đã bùng nổ.

Cái quái gì thế!

Mẹ Kiều cha Kiều tức tới mức run người, Kiều An Na khóc lớn tiếng, còn hoa lê đái vũ hỏi Đường Mãn Đồng: "Anh... anh cứ thế nhìn họ nhục nhã em?"

"Được rồi, đừng cãi vã nữa. An Na, anh chỉ hỏi em, danh sách lễ hỏi này em có biết hay không?"

Đường Mãn Đồng cầm danh sách lễ hỏi hỏi, trong lòng vẫn hi vọng cô ấy không biết tình hình.

Ánh mắt Kiều An Na né tránh, khóc động lòng người, hỏi: "Anh... Không phải anh nói yêu em, bằng lòng trao tất cả cho em sao?"

Chỉ ngần ấy đồ mà thôi, đối với Đường Mãn Đồng cũng không được xem là gì to tát, có thể thấy sự yêu thích dành cho cô ấy chỉ có thế mà thôi.

Ánh mắt Đường Mãn Đồng tỏ rõ thất vọng, anh ta đặt danh sách lễ hỏi xuống, tự giễu nói: "Hóa ra một nhà các cô đã thương lượng xong, là tôi tự mình đa tình, quấy rầy rồi!"

Anh ta quay đầu, nói: "Mẹ, Niệm

Niệm, chúng ta đi!"
Bình Luận (0)
Comment