Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 619

Đàn ông mà, chỉ cần vẫn thích một cô gái thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết vô cùng.

"Mẹ, thế thì lễ hỏi nói thế nào?"

Kiều An Na ngừng khóc, đã an tâm hơn không ít.

"Nhà tạm thời không cần đổi tên, cũng là mẹ hơi vội vàng. Chờ sau khi kết hôn lại nghĩ cách đổi tên, điều khẩn yếu nhất bây giờ của con là dỗ dành Tiểu Đường tới mức một lòng thủy chung, coi như không tổ chức tiệc tùng, cũng phải nghĩ biện pháp đi đăng ký. Sau đó nắm tới tay quyền lực tài chính trong nhà, về sau con muốn mua thứ gì cũng không cần nhìn sắc mặt của ai!"

Mẹ Kiều đã tính trước, thái độ bình tĩnh thong dong tựa như là tướng quân chỉ huy một trận đánh lớn, không hề hoảng chút nào.

"Mẹ của anh ta, còn có người cháu gái đó rất khó chơi!”

Kiều An Na dẩu môi, cô ấy không thích bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm.

"Con động não đi, bà lão kia nhà ở nông thôn tỉnh Chiết Giang, trong nhà còn có con trai, cháu trai, làm sao có thể ở thành phố Thượng Hải mỗi ngày? Cháu gái của cậu ta thì đã lập gia đình, tay của cô ta có dài hơn nữa cũng không với được tới chuyện trong chăn của thím và chú, về sau con ở trong biệt thự lớn ở thành phố Thượng Hải với Tiểu Đường, không có cha mẹ chồng, không có chị em dâu, còn có một xấp tiền dày tiêu xài, không biết cuộc sống mãn nguyện biết mấy!"

Ánh mắt mẹ Kiều như quở trách con gái, nhẫn nại chia nhỏ vấn đề rồi phân tích.

Cho tới nay bà ta vẫn cực hài lòng Đường Mãn Đồng, có điều không có biểu hiện ra ngoài, cũng là vì nâng giá trị bản thân của con gái, tấm danh sách đó cũng là bà ta cố ý lấy ra thử.

Nếu Đường Mãn Đồng đồng ý, là kết quả tốt nhất.

Nếu không đồng ý, vậy cũng không sao, để con gái tốn thêm chút công sức dỗ dành. Về phần liên lạc sau này với người nhà họ Đường cũng đã có tính toán, ít về Đường Thôn, ở thành phố Thượng Hải thêm, không lui tới là được.

Mẹ Kiều ở nhà dạy con gái phải làm sao để dỗ dành đàn ông, nhưng không biết trong ngõ hẻm đã náo nhiệt lật trời.

Đám láng giềng tụ tập một chỗ, châu đầu kề tai buôn dưa chuyện nhà của nhà họ Kiều.

"Nhà họ Kiều thực sự có gan mở miệng, bán con gái cưới lần hai còn đắt giá hơn lần một, cho là con gái nhà bà ta là Tây Thi à!"

"Cũng may mẹ Tiểu Đường cũng không phải loại lương thiện, tôi thấy cuộc hôn nhân này sẽ không thành đâu.”

"Chưa chắc, tôi thấy Tiểu Đường vẫn còn vương tơ lòng với Kiều An Na, cha mẹ có cứng rắn hơn nữa thì cũng không nỡ cứng đối cứng với con cái, nói không chừng có thể thành công."

"Thế chàng trai đó thật sự mang ra được nhiều lễ hỏi như vậy?"

"Lái xe hơi cơ mà, nghe nói tại đường Nam Hải còn có một căn nhà kiểu Tây, rất nhiều tiền mặt!"

Đám láng giềng có khinh thường Kiều An Na nhiều hơn nữa thì vẫn có hâm mộ, không có một ai hi vọng vụ hôn nhân này thành công, đều cầu nguyện Đường Mãn Đồng biết đấu tranh chút, mau mau đạp Kiều An Na cút đi, cưới người khác.

Cũng không phải là lòng dạ các láng giềng hẹp hòi, chủ yếu là hảo cảm của nhà họ Kiều quá kém, người một nhà đều thanh cao ngạo mạn, còn tính toán chi li, xem thường các hàng xóm, chê bọn họ thô lỗ. không có tu dưỡng.

Hừ, coi như bọn họ không có tu dưỡng hơn nữa thì cũng sẽ không bán con gái.

"Có câu… kịch Nam hát sao nhỉ, “kẻ trượng nghĩa phần lớn là người thịt chó, kẻ phụ lòng phần lớn là người đọc sách”[1], dùng vào người nhà họ Kiều không còn gì thích hợp bằng." Có người nói.

[1]Kẻ trượng nghĩa phần lớn là người thịt chó, kẻ phụ lòng phần lớn là người đọc sách: Ý nói người có trượng nghĩa quá nửa là người thấp kém, bình dân, nhưng người có tri thức thường làm những chuyện vô lương, ruồng rẫy.

Tất cả mọi người rất đồng ý, quả thực là như thế.

"Mọi người còn nhớ chồng trước của Kiều An Na không? Một chàng trai tốt cỡ nào, gặp ai cũng chủ động chào hỏi, việc trong nhà cậu ấy bao trọn, Kiều An Na ngay cả chén cũng không cần rửa, sống còn tốt hơn phu nhân nhà giàu có, đáng tiếc người tốt không có hồi báo tốt!"

Một hàng xóm thở dài, nhắc tới người chồng đã c.h.ế.t của Kiều An Na.

"Làm sao không nhớ rõ, là một người đàn ông tốt, đáng tiếc không cưới được cô gái tốt, nhà mẹ đẻ của em dâu của chị dâu của cháu rể tôi sống chung một con hẻm với chàng trai đó. Nói là căn bệnh đó mới chỉ giai đoạn đầu, bác sĩ nói có hi vọng có thể chữa khỏi rất lớn, chỉ là cần tốn ít tiền. Chàng trai đó phỏng tính, số tiền cậu ấy tích lũy trước khi kết hôn, cộng thêm tích lũy sau khi kết hôn, mượn thêm một chút cũng đủ rồi, kết quả cậu ấy hỏi Kiều An Na đòi tiền, hừ, một sấp tiền nhỏ Kiều An Na cũng không lấy ra nổi, nói đã tiêu hết rồi. Nhà họ Kiều cũng không chịu vay tiền, chàng trai đó đáng thương quá, bị người nhà họ Kiều hại c.h.ế.t tươi!"

Một bác gái biết nội tình, bênh vực thay cho người chồng đã c.h.ế.t của Kiều An Na.

"Người nhà họ Kiều cũng không sợ trời đánh thiên lôi!"

"Bọn họ đòi tiền không biết ngại, sợ cái rắm!"

Các hàng xóm đều lắc đầu, rất chán ghét nhà họ Kiều.

Đường Niệm Niệm nấp ở chỗ ngoặt, nghe rành mạch những lời này, âm thầm lặng lẽ rời đi.

Bà cụ Đường và Đường Mãn Đồng đang ở trên xe chờ, nhìn thấy cô, hai người dùng ánh mắt chờ mong nhìn.

Có điều, suy nghĩ của hai mẹ con khác nhau.

Bà cụ Đường hi vọng nghe được lời chứng minh Kiều An Na không phải mối tốt.

Đường Mãn Đồng thì hi vọng có thể trả trong sạch cho Kiều An Na.

"Những người kia nói thế nào?" Bà cụ Đường sốt ruột hỏi.

"Không ra sao, người nhà họ Kiều còn thối hơn cứt trong ống cống. Chú út, đôi mắt của chú tỏ thật, một mảnh vườn hoa lớn như thành phố Thượng Hải, nhưng chú lại chọn ra một đống cứt.”

Đường Niệm Niệm cười khẩy, trào phúng, không chừa cho chú út chút mặt mũi.

Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn con trai, còn nói: "Mắt của nó bị dính cứt rồi, cứt chung tụ với cứt là thơm mà!”
Bình Luận (0)
Comment