Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 655

Lúc đầu cô không có ấn tượng gì tốt với cô gái này, nhưng cũng không có ác cảm. Có điều biểu hiện của Nghê Quân Lan ở trên núi đã khiến cô thay đổi cách nhìn, đã có chút ấn tượng tốt.

"Đến để cảm ơn cô, thuận tiện hỏi có phải cô muốn vào tổ hạng mục kia không?"

Nghê Quân Lan nói tên hạng mục, cô ấy cũng muốn đi, nhưng không được thông qua.

"Tôi đi tạm thời giải quyết vài việc.”

Đúng là Đường Niệm Niệm phải đến tổ hạng mục tính toán, là lão Chương đề cử nhiệt liệt, phải dùng đến khả năng tính toán của cô.

Vẻ mặt Nghê Quân Lan hâm mộ, có điều cô ta không cảm thấy bất ngờ. Kể cả cô ta không muốn thừa nhận, nhưng khả năng tính toán của Đường Niệm Niệm đúng là đỉnh cao, mạnh hơn cô ta rất nhiều.

"Về sau tôi có thể tới rủ cô đi chơi không?"

Lúc đi ra, Nghê Quân Lan hỏi một câu.

"Trước khi đến gọi điện thoại."

Đường Niệm Niệm không có từ chối, hiện tại Nghê Quân Lan không có chọc người ghét như trước kia, có lẽ là trưởng thành rồi.

"Tiểu Đường!"

Triệu Xuân Mai hùng hùng hổ hổ vọt vào, đụng phải Nghê Quân Lan.

"Thật xin lỗi!"

Hai người nói xin lỗi cùng lúc, sau đó bèn nhìn nhau cười.

"Cô là bạn của Tiểu Đường?" Triệu Xuân Mai cười hỏi.

"Tôi là giảng viên của cô ấy!"

Nghê Quân Lan cực kỳ đắc ý, còn cố ý nói: "Tôi đến thăm hỏi các gia đình!"

Lập tức, một ánh mắt lạnh lẽo b.ắ.n tới, Nghê Quân Lan hối hận rồi, không nên mưu cầu sung sướng nhất thời.

"Chúng tôi vừa là thầy vừa là bạn."

Nghê Quân Lan vội vã bổ sung một câu, sau đó vội vàng chạy đi.

Triệu Xuân Mai tìm Đường Niệm Niệm báo cáo công việc, hồi trước bà ta đã theo Đường Lục Cân và Đường Đông Cường về quê. Đã bàn bạc xong chuyện mở nhà máy diều giấy, bánh mì hình hoa là thực phẩm, đều có yêu cầu về vệ sinh và nhà máy, tạm thời không làm, diều giấy tương đối dễ dàng, tìm mấy người thợ là có thể lo liệu được.

"Nhà máy diều giấy đã khởi công, Tiểu Đường, món đồ chơi này người phương Tây thực sự sẽ mua?"

"Sẽ mua, mọi người cứ tập trung làm là được, vẽ thêm hoa văn nhiều chút!"

Giọng điệu Đường Niệm Niệm chắc chắn, lúc này Triệu Xuân Mai mới hoàn toàn yên tâm, hỏi về Nghê Quân Lan: "Cô gái đó có người yêu chưa? Chưa có, tôi giới thiệu một người, thấy sao?"

"Giới thiệu cho cậu hai nhà bác?"

Đường Niệm Niệm tưởng là Triệu Xuân Mai muốn bế về nhà mình, Chu Hải Đào là cậu hai của nhà họ Chu, đã mười chín rồi, hình như là trung đội trưởng bộ đội.

Triệu Xuân Mai hơi hờn mát: "Hải Đào nhà tôi làm gì xứng, người ta là giảng viên đại học, hơn nữa tuổi tác cũng chênh lệch. Người tôi nói chính là con trai của chị dâu Thu Lan – Quang Viễn, đang làm tham mưu tiểu đoàn trong quân đội Kim Lăng. Là một chàng trai mạnh mẽ, oai hùng và ưa nhìn, hai mươi lăm tuổi, mỗi ngày chị dâu Thu Lan đều rầu rĩ chuyện hôn nhân của con trai. Tôi nhìn thấy giảng viên này của cô liền nhớ ngay đến Quang Viễn, cô thấy thế nào?"

"Không biết, hai người bọn họ tôi đều không quen."

Đường Niệm Niệm lắc đầu, hôn nhân đại sự không thể tùy tiện phát biểu ý kiến.

Có điều cô lại nói: "Người bạn này của tôi tên Nghê Quân Lan, tính tình có lẽ hơi khó chung đụng, nhưng nhân phẩm không có vấn đề."

Cô chỉ ăn ngay nói thật, sau này thế nào, cô mặc kệ.

"Giảng viên đại cơ mà, tính tình hơi kiêu một chút là bình thường, chị dâu Thu Lan muốn tìm con dâu có văn hóa. Chi bằng hiện tại tôi nói với chị dâu Thu Lan? Hai ngày nữa là Vu Quang Viễn trở về thăm người thân rồi, vừa khéo để bọn họ gặp một lần."

Hào hứng của Triệu Xuân Mai rất cao, hiện tại muốn đi nói chuyện này với Văn Thu Lan, nhưng bị Đường Niệm Niệm cản lại: “Bác vội cái gì, tôi nói với nhà gái trước một tiếng, nhỡ đâu người ta đã có người yêu thì sao!"

"Đúng đúng đúng, cái này phải hỏi rõ ràng."

Triệu Xuân Mai gật đầu lia lịa, thấy Đường Niệm Niệm hồi lâu vẫn không nhúc nhích, không khỏi thúc giục: "Tiểu Đường, sao cô vẫn chưa gọi điện thoại?"

"Bây giờ người ta vẫn đang trên đường đi, bác gấp cái gì? Không biết còn tưởng rằng bác cưới con dâu cho mình nữa đấy!"

Đường Niệm Niệm bó tay rồi, cô từ trên người Triệu Xuân Mai, cảm nhận được “thời gian quan” của bà cụ Đường, luôn luôn thúc giục giống như vội vàng đi đầu thai.

Triệu Xuân Mai ngượng ngùng cười, nói: "Tôi cũng muốn cưới con dâu, nhưng vẫn chưa gặp được ai thích hợp, Hải Đào nhà tôi cao không tới thấp chẳng phải, cô gái tốt không ưng nó, điều kiện thường thường thì tôi không muốn. Ài!"

"Mới mười chín tuổi, vội cái gì!"

Đường Niệm Niệm cảm thấy bà ta quá nóng lòng, Chu Hải Đào cô đã gặp hai lần, không dối trá giống cha cậu ta. Là một chàng trai rất thực tế, mấy năm này là thời cơ tốt để quân nhân kiến công lập nghiệp, chỉ cần Chu Hải Đào nắm bắt được cơ hội, xông xáo làm một phen, thành tựu sẽ không thấp.

"Tiểu Đường, cô mới mười tám đã kết hôn."

Triệu Xuân Mai hạ giọng nói một câu, mình kết hôn sớm như vậy, còn bảo người khác không nóng nảy, thật sự là “chuyện người ta thì nói hay hơn hát”.

Đường Niệm Niệm bị chặn họng, không phản bác được, vẻ mặt hậm hực.

Sau một lát, cô tức giận nói: "Tôi với con trai bác giống nhau được sao? Tôi với Thẩm Kiêu là thanh mai trúc mã, con của bác có không?"

"Có thì cũng có, con cái đã sinh ba!"

Triệu Xuân Mai thở dài, bốn đứa bé đều là đã sinh sống trong thôn dưới quê của bà ta từ nhỏ, nhất là thằng cả, thằng hai mỗi ngày lang thang ở bên ngoài, còn lượm quả cứt dê trên mặt đất ăn, những cô gái mặc tã lớn lên với thằng hai, đều đã lấy chồng từ lâu, con cái đã sinh ba rồi.

Đường Niệm Niệm không biết nên nói gì, dứt khoát ngậm miệng.

Thật ra cô muốn nói, coi như những cô gái nông thôn kia chưa kết hôn sinh con, đoán chừng Triệu Xuân Mai cũng không ưng, bởi vì trước kia bà ta có nói muốn tìm cô gái có văn hóa cho con trai, những cô gái dưới quê bà ta, có rất nhiều chỉ học hai năm tiểu học, có vài người ngay cả cổng trường học cũng chưa từng vào qua, chữ Đại cũng không biết.

*Chữ Đại: 大

Lại qua một lát, Đường Niệm Niệm mới gọi cho Nghê Quân Lan.

Trong nhà Nghê Quân Lan có điện thoại, cấp bậc cha cô ta không thấp nên trong nhà có trang bị một điện thoại bàn.

"Tôi vừa tới nhà cô đã gọi tới, có chuyện gì?"

Nghê Quân Lan cảm thấy rất bất ngờ, cảm thấy hình như Đường Niệm Niệm thích cô ta hơn biểu hiện ngoài mặt nhiều. Ý nghĩ này khiến tâm trạng của cô ta vô cùng vui vẻ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn không ít.

"Hỏi cô một chuyện, có người yêu chưa?"

Đường Niệm Niệm lười nói uyển chuyển, hỏi trực tiếp.
Bình Luận (0)
Comment