Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 664

Nghiêm Thiên Kiệt cười mắng: "Thằng nhóc này ăn tết về nhà, mỗi ngày nói với tôi miền Nam có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi thèm sắp c.h.ế.t rồi, cuối cùng đã được điều qua đây.”

Cũng là bởi vì em họ nói những đồ ăn ngon mỗi ngày, khiến anh ấy thèm tới mức nằm mơ cũng ch ảy nước miếng, dứt khoát xin điều đến quân đội thành phố Thượng Hải, để được ăn thỏa thê.

Thẩm Kiêu nhìn khinh bỉ anh ấy một cái, cũng chỉ có thế mà thôi.

Nghiêm Thiên Kiệt ở kế bên, chạy qua ăn chực mỗi ngày, lúc nghỉ ngơi sẽ mặt dày lái chùa trực thăng, mỗi ngày đều sống vui ơi là vui, hối hận vì không được điều tới đây sớm chút.

Mùa thu, văn bản thăng chức của Thẩm Kiêu đã xuống tới nơi, trở thành sư đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân đội. Trong thời đại hòa bình, tốc độ thăng chức này còn nhanh hơn cưỡi tên lửa, nhưng tất cả mọi người rất phục, quân công của Thẩm Kiêu đều là tự mình xông xáo mà có, không thể ghen tỵ.

Những sĩ quan đi tiền tuyến khác, lần này sau khi trở về phần lớn đều thăng chức rồi, tham mưu trưởng Nghiêm sát bên cũng thăng lên một cấp, còn có cháu ông ấy là Nghiêm Thiên Kiệt.

Cuộc sống bây giờ của Đường Niệm Niệm gần như là ba điểm trên một đường thẳng: trường học, nhà máy quần áo và quân đội.

Hiện tại nhà máy quần áo có chừng trăm công nhân viên chức, ngoại trừ quân tẩu ra, còn tuyển không ít người ở bên ngoài, Triệu Xuân Mai cũng từ chủ nhiệm phân xưởng thăng lên xưởng trưởng, chủ yếu phụ trách sản xuất.

Hiện tại mỗi ngày bà ta đều loay hoay chân không chạm đất, có đôi khi buổi tối cũng không về được, ngủ ở trong xưởng. Hiện tại cuộc sống của Triệu Xuân Mai đặc biệt phong phú, thời gian trống bà ta sẽ đến trường học bổ túc buổi tối để học tập và nạp năng lượng. Về phần điều ao ước luôn trong lòng trước kia là muốn cưỡi cổ chồng, bà ta đã sớm không thèm để ý.

Nhưng Triệu Xuân Mai thì độ lượng rồi, nhưng đoàn trưởng Chu thì có ý kiến.

Hôm nay là ngày chủ nhật, Đường Niệm Niệm nằm dưới cây hoa quế nhắm mắt dưỡng thần, Thẩm Kiêu nướng bánh gatô tại phòng bếp, Nghiêm Thiên Kiệt trông mong đứng ở bên cạnh chờ bánh gatô.

Thím Trương đang chuẩn bị cơm trưa, một hồi Đường Lục Cân và Đường Đông Cường, còn có Đường Kiến Thụ sẽ ghé qua. Bọn họ đều học đại học trên thành phố Thượng Hải, có rảnh sẽ tới nhà Đường Niệm Niệm ăn cơm.

Năm nay Đường Kiến Quốc thi đậu đại học, có điều anh ta không có điền nguyện vọng học đại học ở thành phố Thượng Hải, trường anh ta điền là Hàng Châu, chung một thành phố với vợ anh ta.

"Cạch "

Sát vách có tiếng động, giống như là đồ gì đó bị đập xuống đất, tiếng động không nhỏ.

Thím Trương đang g.i.ế.c cá lập tức buông cái kéo xuống, rón rén đi đến chân tường nghe.

"Chu Thiên Minh, ông nổi điên cái gì?" Triệu Xuân Mai tức giận nói.

"Tôi nổi điên? Triệu Xuân Mai bây giờ bà kiếm được mấy đồng tiền bẩn, dám cưỡi cổ trên cổ tôi tung hoành rồi đúng không? Bà nhìn cái nhà này đi, nồi lạnh lò lạnh, tôi ở bên ngoài vất vả khổ sở huấn luyện, trở về ngay cả ngụm trà nóng cũng uống không có. Quần áo ba ngày trước đến bây giờ vẫn chưa giặt, tôi ngay cả một đôi vớ sạch cũng tìm không ra, mẹ nó tôi cưới và về là làm nương nương à?"

Tiếng mắng của đoàn trưởng Chu vừa phẫn nộ vừa ấm ức, ông ta đã nhịn rất lâu.

Trước kia bất kể lúc nào về nhà, đều có trà nóng cơm canh nóng chờ sẵn, quần áo đã thay sẽ giặt ngay, trong nhà cũng gần như lúc nào cũng sạch sẽ, xưa nay ông ta không cần quan tâm việc vặt trong nhà.

Hiện tại cơm nóng trà nóng đã không có, quần áo sạch cũng không có, trong nhà đã có vài ngày chưa quét rồi, thậm chí ngay cả họp phụ huynh của con cũng để ông ta đi, đâu có lý nào lại vậy được.

Đoàn trưởng Chu không thể nhịn được nữa cuối cùng đã bùng nổ. Ngay cả mặt mũi ông ta coi trọng nhất cũng không cần, hôm nay nhất định phải hung hăng giáo huấn bà vợ càng ngày càng không tưởng nổi này, ông ta muốn lấy lại địa vị gia đình!

"Chu Thiên Minh ông không có tay à? Không có nước nóng thì nấu nước, không có cơm nóng thì tự mình nấu, hoặc là đến nhà ăn ăn, quần áo dơ thì tự mình giặt. Trước kia lúc ông chưa kết hôn, không phải ông cũng sống một mình tốt đẹp đó sao, bây giờ đã trở thành ông chủ à?”

Triệu Xuân Mai chế giễu lại. Không còn giống trước đây, chồng vừa mắng bà ta là bà ta sẽ nhượng bộ.

"Cái gì cũng là tôi làm, tôi cưới bà về làm gì, làm nương nương?"

Chu Thiên Minh càng tức điên rồi, ông ta cảm thấy vợ đang gây hấn với địa vị gia đình của ông ta. Ông ta là trụ cột, là chủ một gia đình!

"Ông cưới tôi trở về chính là vì làm bà v.ú già? Chu Thiên Minh ông có biết nhục hay không? Tôi làm trâu làm ngựa hầu hạ ông hai mươi mốt năm, sinh bốn đứa bé cho ông, thay ông hầu hạ cha mẹ ông, lo ma chay tấm táng cho bọn họ, tôi có được một câu cảm ơn nào của ông không?

Theo ý của ông mọi điều tôi làm đều là chuyện đương nhiên, dựa vào cái gì? Tôi cũng là cha mẹ sinh, dựa vào cái gì tôi phải chịu những khổ sở này, chịu sự hằn hộc của nhà họ Chu mấy ông? Tôi ở trong lòng ông ngay cả bà v.ú già cũng không bằng, bà v.ú già mỗi tháng còn lĩnh lương cơ mà, Chu Thiên Minh ông có phát tiền lương cho tôi không?"

Gần đây Triệu Xuân Mai đã học tập và bổ sung năng lượng ở trường học bổ túc buổi tối, tầm mắt và tư tưởng đã rộng hơn rất nhiều. Bà ta cảm nhận sâu sắc mình trước là một kẻ ngu xuẩn từ đầu đến đuôi, thế mà bị Chu Thiên Minh ức h.i.ế.p hai mươi mấy năm cũng không biết phản kháng. Về sau bà ta không thể nhẫn nhịn chút bực tức nào nữa, bà ta muốn làm chủ gia đình, Chu Thiên Minh không chịu phối hợp thì giải tán!

Chu Thiên Minh bị những lời “đại nghịch bất đạo” của bà ta làm tức giận đến mức mặt xanh mét, tay run run chỉ về phía bà ta, mắng: "Có phụ nữ nhà ai không phải sống như vậy? Tiền lương của tôi đều nộp hết, bà xem có phụ nữ nhà ai có phúc như bà không? Triệu Xuân Mai bà là “thân ở trong phúc không biết phúc”, bà đừng có lòng tham không đáy!"

"Tôi có phúc? Ông lấy đâu mặt mũi nói những lời rác rưởi này thế. Tôi ở quê làm trâu làm ngựa, chăm sóc cha mẹ ông, săn sóc bốn đứa bé, còn có mọi việc trong ruộng đều là một mình tôi làm, trâu còn không vất vả bằng tôi. Tôi bị sốt cũng phải xuống ruộng làm việc, không làm thì không có khẩu phần lương thực, lúc đó Chu Thiên Minh ông ở chỗ nào? Đây chính là có phúc ông nói? Cái phúc này ông lấy về đi, tôi không có thèm!"

Triệu Xuân Mai dùng sức chùi nước mắt. Khổ mà bà ta nếm trải, chỉ có chính bà ta biết, ai cũng không có tư cách nói bà ta.
Bình Luận (0)
Comment