Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 96

Hơn nữa, bản thân Thẩm Kiêu đã có thực lực rất mạnh, gầy dựng tên tuổi trong quân đội mà không dựa vào nhà họ Thẩm, ngược lại nhà họ Thẩm còn phải dựa vào Thẩm Kiêu để tăng thêm hào quang.

Cho dù có đi tới đâu, thực lực mới là yếu tố để có quyền lên tiếng.

Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh, không có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ khi nói tới chuyện kết hôn, Ngụy Chương Trình thấy vậy thì thầm lấy làm kỳ lạ, cảm thấy cô gái này không chỉ gan dạ, tố chất tâm lý cũng mạnh mẽ lạ thường, mầm giống tốt như vậy không vào quân đội thì thật tiếc.

Thẩm Kiêu đến bộ phận lực lượng vũ trang để cáo từ Chu Kình, tối nay anh phải về quân khu.

Đường Niệm Niệm cho anh một bình nước linh tuyền, bảo anh mỗi ngày uống một ngụm, đưa cho anh mấy trăm đồng và phiếu gạo, phiếu thịt.

“Lúc làm nhiệm vụ nhất định phải cảnh giác một chút, đợi khi nào em rảnh rỗi, sẽ tới Thượng Hải tìm anh.”

“Được.”

Thẩm Kiêu ôm chặt lấy cô, không nỡ rời xa.

Nếu có thể, anh thật sự muốn đặt Niệm Niệm vào trong túi, ở đâu lúc nào cũng có thể lấy ra hôn hôn.

Hai người quấn quýt một hồi, Thẩm Kiêu mới chịu lái xe rời đi, chiếc xe dần biến mất trong bóng đêm, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.

Đường Niệm Niệm thở dài, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác quyến luyến.

“Gâu... Biến mất rồi!”

Bách Tuế có chút khinh thường, tình yêu chỉ ảnh hưởng tới tốc độ móng vuốt của nó, Bách Tuế nó không thèm nói chuyện yêu đương.

Trên đời này không có chó cái nào xứng với nó cả!

Đường Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng miệng có hơi sưng, làm suy giảm vẻ lạnh lùng của cô.

Bách Tuế liếc mắt nhìn cô mấy lần, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được hỏi: “Gâu... Hôn có vị gì vậy?”

Cô chủ và tên da đen kia không có việc gì làm cứ ôm nhau rồi gặm, trông còn ngon hơn cả gặm xương, nó nhìn đến nỗi thèm, thầm nghĩ hôn môi chắc chắn rất ngon nhỉ, nếu không sao cô chủ lại hôn không ngừng.

Bách Tuế không có hứng thú với yêu đương, nhưng nó tham ăn.

Nó thích toàn bộ đồ ăn ngon, cho nên nó cũng rất muốn thử vị của hôn môi, nhưng trước mắt lại không tìm được chó cái để gặm.

Những con chó cái trong Đường Thôn, nó không xuống miệng được.

Thế mà lại ăn phân, ọe...

“Có cảm giác gì, mi cứ hôn Tiểu Hoa là sẽ biết.”

Tiểu Hoa mà Đường Niệm Niệm nói chính là chó cái trong thôn, mắt xinh mày duyên, nhất kiến chung tình với Bách Tuế, thường xuyên chủ động chạy sau mông Bách Tuế.

“Uệ... Không đâu!”

Bách Tuế vô tình từ chối, nó không thèm gặm Tiểu Hoa ăn phân đâu, đánh nhau yếu như vậy, còn có sở thích không tốt, nó không mù!

“Vậy Tiểu Bạch?”

Tiểu Bạch là con chó cái xinh đẹp thứ hai trong thôn, cũng có tình cảm sâu sắc với Bách Tuế, vì tranh giành tình yêu của Bách Tuế, nó thường xuyên cắn lộn với Tiểu Hoa, đánh tới mức khó phân thắng bại.

“Gâu... Xấu!”

Bách Tuế hung hăng trợn mắt, Tiểu Bạch cũng ăn phân, lại còn xấu.

Không bằng Tiểu Hoa nữa!

Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, lại nói tiếp: “Vậy Tiểu Hoàng?”

Tiểu Hoàng cũng rất xinh đẹp, nhưng có hơi gầy, cũng tình sâu như biển cả với Bách Tuế, hơn nữa Tiểu Hoàng còn vô cùng đáng khinh, thường xuyên đánh lén Tiểu Bạch và Tiểu Hoa.

“Gâu... Lăn mẹ đi!”

Bách Tuế tức điên, giới thiệu toàn những người nó không nhìn được, cô chỉ tìm cho mình con thú đực đẹp như vậy, giới thiệu cho nó đều là dưa bở chó xấu, hừ!

Chuyện tìm đối tượng, vẫn nên để nó tự làm, phải vươn tầm mắt ra xa một chút, không thể chỉ giới hạn trong Đường Thôn, nên lên núi tìm thử.

Đường Niệm Niệm cười đến đau bụng, cô chỉ đang cố ý trêu chọc Bách Tuế, tên nhóc này có tiêu chuẩn rất cao, lúc mạt thế đã coi thường phàm phu tục cẩu, những con chó cái chủ động nhào vào ngực Bách Tuế, đều bị nó lạnh lùng từ chối.

Những con chó cái trong Đường Thôn thật sự không xứng với Bách Tuế, lại phải nói, không có con chó cái nào xứng cả, Bách Tuế hiện tại không phải là chó bình thường, sức chiến đấu của nó còn hơn cả sói hoang.

Đường Niệm Niệm suy nghĩ, chó và sói có cùng tổ tiên, sao không tìm một con sói cái xinh đẹp cho Bách Tuế nhỉ?

Nghe nói trên núi Đường Thôn có sói hoang, lúc nhỏ Thẩm Kiêu đã từng sống chung với bầy sói, nhưng sau này bầy sói đã biến mất rất lâu, Đường Niệm Niệm đoán bọn chúng đang trốn sâu trong núi.

“Bách Tuế, bây giờ mi vẫn còn nhỏ, không gấp gáp tìm bạn đời, sau này ta sẽ tìm cho mi một đối tượng xinh đẹp nhất, còn biết chiến đấu nhất!”

Đường Niệm Niệm bắt đầu vẽ một chiếc bánh lớn, trấn an Bách Tuế.

“Gâu... Nói chuyện phải giữ lời!”

Hai mắt Bách Tuế sáng rực lên, nó thích thú cái có thể đánh lại còn xinh đẹp, nó coi thường gà yếu.

Đường Niệm Niệm vươn tay, Bách Tế vươn chân trước, một người một chó đập tay hứa hẹn.

Bệnh viện tỉnh thành.

Tề Quốc Hoa nằm trên giường, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ, cha Tề mẹ Tề, cả Dương Hồng Linh đều ngồi bên cạnh giường bệnh với vẻ mặt đưa đám.

Vừa rồi bác sĩ đã lại đây nói với bọn họ, chân của Tề Quốc Hoa bị lệch quá nghiêm trọng, khả năng khôi phục lại bình thường vô cùng mong manh, kết quả tốt nhất sẽ là đi khập khiễng, chắc chắn không thể ở lại quân đội.

Hơn nữa thị lực của Tề Quốc Hoa cũng không được tốt, cả hai mắt đều dưới 0,5 độ, nếu không đeo kính sẽ không nhìn thấy rõ, thuộc loại cận thị nặng.

[Đoạn này Mộc kiểm tra đã đúng như raw viết nhưng vẫn không hiểu sao tác lại ghi 0,5 độ này đã là cận nặng, có lẽ bên đó và bên mình không cùng một hệ độ cận về mắt.]

Chân què, mắt mù, bộ đội chắc chắn sẽ không còn cần anh ta, kết quả tốt nhất chính là nhận một khoảng tiền xuất ngũ, về quê làm ruộng.

Hơn nữa tiền xuất ngũ cũng chỉ đủ để trả nợ, vì để chữa chân cho Tề Quốc Hoa, đã thiếu nợ bên ngoài mấy trăm, còn có tiền nợ khi kết hôn, tổng cộng lên tới bốn năm trăm, tiền xuất ngũ sau khi trả sạch nợ thì không còn bao nhiêu.

Dương Hồng Linh giống như cha mẹ chết, cô ta còn suy nghĩ sẽ vào quân đội theo quân, rời khỏi những kẻ quê mùa trong Đường Thôn, sống cuộc sống theo quân bao kẻ hâm mộ.

Nhưng bây giờ lại bị hiện thực tàn khốc đánh tỉnh, Tề Quốc Hoa sau khi xuất ngũ chính là dân quê, còn là kẻ tàn phế, cô ta là gái Bắc Kinh, sao có thể gả cho một kẻ dân quê tàn phế chứ?

Cô ta lại càng không cam lòng sống ở Đường Thôn cả đời này.

Tại sao lại như vậy?
Bình Luận (0)
Comment