Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 163

163

Gia Thư thái phi mỉm cười: "Ngươi nói đúng, chúng ta tất nhiên phải sống cho tốt."

Nói đến hai từ cuối cùng, ngữ điệu của bà ấy mang theo vài phần kiên định.

"Có thời gian rảnh đến Vương phủ ngồi chơi." Gia Thư thái phi lại nói.

Khóe môi Đường Thư Nghi hơi nhếch lên, nói: "Vâng, vậy không làm phiền thái phi nữa."

Lời mời này đúng là quá tốt!

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Đường Thư Nghi nhìn đội võng gió của Gia Thư thái phi bước vào viện mới dẫn Thuý Vân rời đi. Trong lòng đang suy nghĩ xem thời gian nào thích hợp để đến Vương phủ bái phỏng Gia Thư thái phi, dù sao người ta đã mời rồi.

Ai dô, hôm nay đúng là một ngày tốt.

Bên này, Gia Thư thái phi bước vào phòng nghỉ ngơi, một đám người nha hoàn bà tử thái giám rời đi, chỉ để lại một ma ma thiếp thân ở lại hầu hạ.

"Ta thấy khí sắc của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không tồi, có lẽ là nghĩ thông rồi." Gia Thư thái phi nhận lấy trà do ma ma đưa cho, nhấp một ngụm rồi nói.

Ma ma chuyển một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên người Gia Thư thái phi, nói: "Là mẫu thân, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có ba hài tử, tự nhiên không thể cứ mãi đắm mình trong đau đớn được"

Sau đó lại nhìn Gia Thư thái phi rồi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói đúng, vương gia ở bên kia chắc chắn cũng muốn ngài sống tốt."

Gia Thư thái phi hít sâu một hơi, rồi lại thở ra một hơi dài, sau đó kiên định nói: "Thù của nhi tử ta còn chưa báo xong, ta tất nhiên phải sống cho tốt."

Ma ma thở dài, muốn khuyên bà ấy vài câu, nhưng không biết nên khuyên như thế nào. Bây giờ thái phi đang dựa vào trả thù mà sống.

........

Đường Thư Nghi vui vẻ dâng hương ở tiền viện, mong gia gia nãi nãi ở kiếp trước kiếp sau an khang hạnh phúc, hy vọng "Đường Thư Nghi" cũng sẽ có tương lai hạnh phúc, lần này nàng còn cầu nguyện cho Tiêu Hoài, cũng mong hắn có một kiếp sau hắn có một cuộc sống hạnh phúc.

Dâng hương xong, nàng rời khỏi Sùng Quang tự, trở về Thế An Uyển, liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đã ở đó. Nhìn thấy nàng, hắn vụt một phát đứng dậy, bởi vì dùng lực quá mạnh, động đến vết thương ở đầu gối, đau đến nỗi khiến hắn nhe răng trợn mắt.

Chỉ là, hai mắt hắn vẫn sáng lấp lánh hỏi: "Nương, hôm nay người đi dâng hương mọi chuyện đều thuận lợi đúng không?"

Hắn đoán được, Đường Thư Nghi đi tới Sùng Quang tự, là vì chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.

Đường Thư Nghi đi đến ghế gấm ngồi xuống, phất phất tay ra hiệu nha hoàn và bà tử trong phòng đi ra ngoài, chỉ còn lại mẫu tử hai người, sau đó nàng thấp giọng dặn dò Tiêu Ngọc Minh một lần. Tiêu Ngọc Minh sau khi nghe xong, hai mắt càng sáng lên, mang thêm vài phần sùng bái.

"Chỉ là, đại ca biết rồi thì phải làm sao?" Tiêu Ngọc Minh nói.

Đường Thư Nghi ngồi thẳng dậy, nói: "Áp xe chỉ khi xuống tay độc ác mới có thể bỏ đi, nếu không sẽ càng ngày càng thối rữa, đến lúc đó nói không chừng vì vậy mà mất mạng. Nó không nhỡ, ta thay nó trừ bỏ cái áp xe này."

Nói đến cuối cùng, giọng nói của nàng lạnh lẽo dị thường, Tiêu Ngọc Minh nghe xong nhịn không được căng chặt cả người.

"Chuyện ta dặn dò, con có thể làm được không?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh vội vàng bảo đảm: "Nương, người yên tâm, con nhất định sẽ làm được."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Bây giờ còn chưa thể để đại ca của con biết được."

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Con hiểu, tin tức nhất định sẽ không tuôn ra từ chỗ con."

Đường Thư Nghi hài lòng gật đầu: "Mau về dưỡng thương đi."

"Nương, con có thể mang theo vết thương đi làm việc." Tiêu Ngọc Minh vô cùng tích cực, lúc trước làm loại chuyện này, đều bị người khác nói lo chuyện bao đồng, công tử bột, bây giờ lại được gia trưởng giao nhiệm vụ, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.

Đường Thư Nghi muốn nói, nàng không có thói quen bảo người có vết thương đi làm việc, nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn kia của hắn, liền kệ hắn thôi, dù sao mọi chuyện sớm kết thúc ngày nào liền an tâm ngày đó.

Tiêu Ngọc Minh khập khiễng rời khỏi Thế An Uyển về sân viện của hắn, nằm nghiêng trên giường, híp mắt nghĩ xem nên làm sao bây giờ. Một lát sau, hắn giơ tay gọi Nghiên Đài tới.

Nghiên Đài tới sát bên cạnh hắn, Tiêu Ngọc Minh nói: “Đi thông báo cho Nghiêm Ngũ và Tề Nhị, ngày mai sẽ đến trại ngựa cưỡi ngựa.”

Nghiên Đài nhìn đầu gối của hắn, nhỏ giọng khuyên giải: “Nhị công tử, ngài mới vừa bị phạt xong, hiện tại vết thương còn chưa ổn đâu. Hơn nữa Nghiêm Ngũ công tử và Tề Nhị công tử không khéo cũng bị phạt đó.”

Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân đá vào mông hắn một cái, lập tức đụng tới miệng vết thương khiến hắn đau đến nhăn mặt: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi đi thì cứ đi.”

Nghiên Đài không còn cách nào khác chỉ đành thành thật đi làm việc, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm nếu để Hầu phu nhân biết được thì phải làm sao bây giờ. Tiêu Ngọc Minh nghe thấy lại chỉ về phía hắn rồi nói: “Lại lắm miệng nữa thì ta chuyển ngươi đi đấy, cho ngươi đi nhóm lửa.”

Nghiên Đài xoay người hành lễ với hắn, nói một câu nô tài biết sai rồi đi làm việc. Chuyện này thường xuyên phát sinh, người trong viện đều xem như không có việc gì. Bọn họ cũng biết tuy Nghiên Đài nhát gan lại còn khờ khạo nhưng lại được Nhị công tử tín nhiệm nhất.

Bên này Nghiên Đài đã rời khỏi phủ, đến phủ Nam Lăng bá, mò tới một góc tường nằm ở phía tây, nhấc tay ném một viên đá vào trong. Chỉ một lúc sau, một gã sai vặt từ sau tường viện ló ra. Thấy người đứng dưới chân tường là Nghiên Đài, hắn nói: “Công tử nhà ngươi bảo ngươi tới truyền tin sao?”

Nghiên Đài gật đầu, gã sai vặt thở dài nói: “Công tử nhà ta bị đánh, vẫn còn nằm trên giường kìa.”

Nghiên Đài đã sớm đoán được tình hình sẽ như thế này nhưng vẫn nói: “Công tử nhà ta hẹn Ngũ công tử ngày mai tới trại ngựa cưỡi ngựa.”

“Ai da, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn đi cưỡi ngựa sao?” Gã sai vặt nói tới đây, sửng sốt chớp mắt hỏi: “Nhị công tử nhà các ngươi không bị phạt sao?”

Nghiên Đài thành thật nói: “Phạt quỳ từ đường cả đêm.”

“Vậy mà còn đi cưỡi ngựa?” Gã sai vặt nói.

Nghiên Đài cũng có chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Ngươi mau đi truyền tin đi.”

Gã sai vặt lại thở dài, đi xuống. Một lúc sau hắn lại ló đầu ra khỏi bờ tường: “Công tử nhà ta nói ngày mai nhất định sẽ đến.”

Nghiên Đài nhận được hồi âm, lập tức xoay người đến Tề phủ, dừng chân bên cạnh một lỗ chó ngay chân tường, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì quen đường quen lối chui vào trong.

Sau khi bò vào tới nơi thì men theo một con đường mòn tới trước một sân viện, đưa tay gõ cửa, chỉ một lúc sau cửa đã mở ra, gã sai vặt nhìn thấy Nghiên Đài thì hoảng sợ, vội vàng kéo người vào viện, sau đó đè thấp thanh âm nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nghiên Đài nói rõ mục đích, gã sai vặt kinh ngạc há to miệng: “Công tử nhà ngươi không bị phạt à?”

“Bị phạt quỳ từ đường cả tối, công tử nhà các ngươi đâu.” Nghiên Đài nói.

Kia gã sai vặt thở dài: “Đang trốn trong viện của lão phu nhân.”

Hôm đó Tề Nhị và Tề Lương Sinh từ thư viện về phủ, vừa mới xuống xe hắn đã co chân chạy tới viện của Tề lão phu nhân, Tề Lương Sinh thấy thế vội vàng sai người đuổi theo. Nhưng Tề Nhị các khác đều không thông nhưng riêng công phu chạy trốn này lại là số một, mười mấy gã sai vặt mà vẫn không đuổi kịp, để hắn vọt vào viện của Tề lão phu nhân.

Tề Lương Sinh tự mình đi bắt người, Tề lão phu nhân lập tức khóc nháo, nói muốn phạt tôn tử của bà ấy cũng được nhưng bà ấy cũng sẽ chịu phạt cùng tôn tử. Tề Lương Sinh nào dám phạt bà ấy, tức giận đến mức ném vỡ một cái ly trong viện Tề lão phu nhân.

Sau đó Tề Nhị vẫn luôn trốn trong viện của Tề lão phu nhân.

“Có lẽ ngày mai công tử nhà ta cũng chưa ra ngoài được đâu.” Gã sai vặt nói.

“Có đi hay không thì ngươi chỉ cần thông báo là được.” Nghiên Đài nói xong bèn rời đi, lại men theo đường mòn tới chỗ lỗ chó, rồi chui lỗ chó thoát ra ngoài

Trở về phủ Vĩnh Ninh hầu, vừa gặp Tiêu Ngọc Minh là hắn đã thuật lại toàn bộ sự việc, Tiêu Ngọc Minh rất chắc chắn nói: “Chờ xem, ngày mai bọn họ nhất định sẽ tới.”

164

Thôn trang Tây Sơn.

Trời đã vào đông, nông hộ đang bận rộn vào núi đốn củi chuẩn bị cho mùa đông. Trên con đường mòn đầy bùn đất, ai nấy đều vội vàng tới lui, ngẫu nhiên cũng có người dừng lại hàn huyên, từng hơi thở đều thở ra khói trắng.

Liễu Bích Cầm nằm trong một góc giường, trên người bọc mấy tầng chăn, sắc mặt đau khổ nói với nha hoàn Hồng Nhi: “Ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có than hay không, trời cũng quá lạnh rồi.”

Hồng Nhi đã lạnh đến mức mặt mày đỏ ửng, nàng ta nói: “Hôm trước nô tỳ hỏi Quan đại tẩu, bà ấy nói thôn trang này không dùng than.”

“Không dùng than?” Liễu Bích Cầm kinh ngạc: “Không dùng than thì làm sao qua được mùa đông? Chẳng lẽ phải bị cóng tới chết sao.”

Nàng ta vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã như châu như ngọc. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù trên người không có châu thoa đẹp đẽ quý giá thì vẫn làm người ta yêu thương.

Mắt Hồng Nhi cũng đỏ lên: “Tiểu thư, mau nghĩ cách đi, chúng ta cũng đâu thể ở thôn trang này đợi mãi được!”

Liễu Bích Cầm dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt: “Thần ca ca chắc chắn sẽ tới đón ta nhanh thôi.”

“Ai da, tiểu thư của ta ơi, sao ngài còn chưa sáng mắt ra vậy?” Hồng Nhi ngồi ngay mép giường đất, nhìn Liễu Bích Cầm nhỏ giọng nói: “Nếu Tiêu thế tử muốn đến đón ngài thì sao lại để lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có? Ta thấy nếu không phải bị Hầu phu nhân nhốt ở trong phủ ra không được thì cũng đã bị mị hồ khác câu dẫn rồi.”

“Không đâu, Thần ca ca sẽ không.” Liễu Bích Cầm vẫn tin tưởng tình cảm của Tiêu Ngọc Thần dành cho nàng ta.

“Dù trong lòng Tiêu thế tử vẫn luôn có ngài nhưng còn Hầu phu nhân thì sao?” Nha hoàn Hồng Nhi nhớ tới bộ dáng của Hầu phu nhân tối ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn còn thấy hồi hộp. Nàng ta lại nói: “Hầu phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vậy, sau này ngài vào Hầu phủ có được sống yên ổn không?”

Liễu Bích Cầm cũng nghĩ đến tối hôm đó, bộ dáng Đường Thư Nghi không cho nàng ta cơ hội phản bác. Nàng ta gắt gao mím chặt môi dưới, có chút bi thương nói: “Vậy thì phải làm sao? Hiện tại chỉ có Thần ca ca có thể giúp ta.”

“Vậy thì cũng không chắc.” Hồng Nhi lại dựa sát vào Liễu Bích Cầm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư ngài xinh đẹp như vậy, có nam tử nào lại không đặt lên đầu quả tim chứ? Không có Tiêu thế tử thì cũng sẽ có người khác mà.”

Liễu Bích Cầm nghe nàng ta nói thế thì đỏ mặt, hai bàn tay giấu dưới chăn gắt gao nắm chặt. Thật ra nàng ta vẫn luôn sợ hãi, từ khi phụ thân bị hạch tội đến bây giờ, cho dù Tiêu Ngọc Thần đã cứu nàng ta ra, cho dù Tiêu Ngọc Thần đối đãi với nàng ta trước sau như một nhưng nàng ta vẫn sợ hãi, bây giờ lại càng sợ hơn.

“Chúng ta còn thừa bao nhiêu bạc, nói không chừng vẫn có thể mua được ít than.” Liễu Bích Cầm nói, cứ tính chuyện trước mắt đi đã.

Nhưng lại nghe Hồng Nhi nói: “Chỉ còn lại một lượng bạc.”

Liễu Bích Cầm kinh hãi: “Sao lại ít như vậy?”

Hồng Nhi cũng khổ sở: “Tiểu thư, son phấn thức ăn ngài mua lúc trước đều rất tốn bạc a!”

Liễu Bích Cầm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cho dù sau này cả nhà gặp chuyện, nàng ta ở trong nhà lao mấy ngày thì đã được Tiêu Ngọc Thần cứu ra. Lúc ở ngõ Mai Hoa, tất cả chi phí sinh hoạt còn tốt hơn cả lúc ở nhà. Sau này đột nhiên bị đuổi tới thôn trang, nàng ta tất nhiên là không quen, cứ vung tay tiêu bạc. Nhưng hai mươi lượng bạc sao có thể chịu được sức mua như vậy?

“Vậy ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có cách nào giải quyết không?” Liễu Bích Cầm siết chặt tay, móng tay dài ngoằn đã đâm vào da thịt. Nàng ta thậm chí còn thấy hận Tiêu Ngọc Thần.

Nếu không thể bảo vệ nàng ta thì tại sao còn cứu nàng ta ra làm gì?

Phu thê Quan gia tuy nhìn trung hậu thành thật nhưng trong lòng cũng biết tính toán. Hai người bọn họ đang ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, nói chuyện nhi tử Quan Nghi Niên của bọn họ đến Hầu phủ đọc sách với đại công tử.

Quan Hữu Căn cầm thuốc lá sợi hút xoành xoạch, nghe Quan đại tẩu lải nhải: “Sau này Nghi Niên nhà ta theo Tiêu thế tử đọc sách, nếu Tiêu thế tử biết chúng ta tính kế Liễu cô nương, có khi nào sẽ giận chó đánh mèo Nghi Niên nhà ta không?”

Quan Hữu Căn nhăn mày, trầm mặc hút thuốc, một lát sau mới nói: “Cũng không thể nói là tính kế nàng ta, không cắt đồ ăn thức uống, chỉ là nói mấy câu chuyện nhà thôi mà, cuối cùng làm thế nào không phải đều do nàng ta quyết định sao? Cứ làm theo lời Hầu phu nhân nói là được.”

Quan đại tẩu kiên định mà ừ một tiếng. Theo bà ấy thấy thì Liễu cô nương này cũng là một cô nương tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn biết đọc sách, gả cho đại thương hộ ở huyện thành làm chính thê cũng được, tại sao phải một hai bám vào thế tử Hầu phủ? Dù sao cũng phải làm thiếp, chuyện làm thiếp này a, cho dù có làm thiếp cho nhà giàu có quyền thế thì cũng bằng làm chính thê của nhà bá tánh bình dân đâu.

Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Quan đại tẩu đi mở cửa, chỉ thấy Hồng Nhi đang đứng bên ngoài. Bà ấy cười nói: “Hồng Nhi cô nương, có chuyện gì sao?”

Hồng Nhi chà xát tay: “Quan đại tẩu, phòng cô nương nhà ta quá lạnh, ngài xem có cách nào để sưởi ấm không a?”

“Nông gia bọn ta đều đốt giường đất.” Quan đại tẩu vừa nói vừa bước ra cửa: “Không phải hai ngày trước ta đã nói với các ngươi rồi sao?”

Hồng Nhi hơi đỏ mặt, lúc ấy Quan đại tẩu có nói nhưng Liễu Bích Cầm ghét bỏ giường đất quá dơ, hơn nữa chỉ thể nằm trên giường mới thấy ấm. Nàng ta muốn dùng than nên mới từ chối giường đất của Quan đại tẩu.

Nhưng làm sao Hồng Nhi nói thật ra được, chỉ đành cười trừ: “Lúc đó không quá lạnh, không nghĩ tới mấy hôm nay lại lạnh thế này.”

Quan đại tẩu đương nhiên biết nguyên nhân thật sự là gì nhưng cũng không vạch trần, theo Hồng Nhi đến phòng của Liễu Bích Cầm. Vừa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, bà ấy không tự chủ mà run rẩy cả người. Nhìn Liễu Bích Cầm đang bọc mình trong chăn kín mít, bà ấy nói: “Ai da, đáng thương a, một đại tiểu thư như ngươi sao phải chịu khổ như vậy.”

Một câu này của bà ấy đã khiến Liễu Bích Cầm vốn đang ủy khuất thương tâm lập tức rơi nước mắt.

Quan đại tẩu thấy thế bèn đi qua ngồi ngay mép giường, thở dài nói: “Nông gia bọn ta đều là người thành thật, nếu có nói gì không dễ nghe thì mong Liễu tiểu thư đừng để bụng a.”

Liễu Bích Cầm dùng khăn lau nước mắt, nói: “Quan đại tẩu, ngươi nói đi.”

Quan đại tẩu lại nặng nề thở dài, nhìn căn phòng trống rỗng, lộ ra vẻ thương tiêc nói: “Ta cũng không biết tại sao các ngươi bị đưa đến thôn trang này, nhưng dù sao các ngươi cũng đâu thể ở đây cả đời đúng không? Ngươi là tiểu thư đại gia, từ nhỏ ăn mặc dùng đều là thứ đắt đỏ quý giá, tới chỗ này của bọn ta thật là ăn không hết khổ.”

Liễu Bích Cầm khóc không thành tiếng, thút tha thút thít hỏi Quan đại tẩu: “Quan... đại tẩu, trong khoảng thời gian này ngươi và Quan đại ca có đến Hầu phủ không?”

Quan đại tẩu lắc đầu: “Bình thường nhà ta sẽ không đến Hầu phủ, chỉ chờ cuối năm lúc cần giao sổ sách thì nam nhân nhà ta mới tới Hầu phủ một chuyến. Nhưng cũng chỉ là đối chiếu sổ sách với quản gia thôi, không gặp được chủ tử của Hầu phủ.”

“Vậy gần đây ngươi có nghe một chút tin tức của Thần... Tiêu thế tử không?” Liễu Bích Cầm chưa từ bỏ ý định hỏi.

Quan đại tẩu lại lắc đầu, Liễu Bích Cầm mất mát bi thương.

Quan đại tẩu làm vẻ mặt không đành lòng, lại nói: “Liễu tiểu thư, Hầu phủ nhiều quy củ, ngài cần gì phải... dựa vào dung mạo và khí độ của ngài, đến chỗ nào cũng sẽ có ngày lành mà.”
Bình Luận (0)
Comment