Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 17

Phủ Vĩnh Ninh hầu rơi vào trạng thái yên tĩnh, ngõ Mai Hoa bên kia đã được Triệu quản gia sắp xếp đâu vào đấy. Liễu Bích Cầm không muốn tới thôn trang Tây Sơn nên náo loạn òm sòm, Triệu quản gia nhanh chóng bảo bà tử và nha hoàn bịt mồm nàng ta nhét vào xe ngựa, thừa dịp còn chưa tới giờ giới nghiêm đã âm thầm rời khỏi thành chạy thẳng tới Tây Sơn.

Hậu viện Ngô gia cách phủ Vĩnh Ninh hầu mấy con phố lúc này lại rất náo nhiệt vì Ngô nhị tiểu thư Ngô Tĩnh Vân hôn mê hai ngày nay đã tỉnh lại. Nha hoàn bà tử trong viện nàng ta lập tức hoảng loạn.

Chủ viện, đương gia phu nhân đương nhiệm của Ngô gia - Phùng thị vừa mới ngủ thì đã nghe nha hoàn cách một tấm rèm bẩm báo: “Phu nhân, người trong viện nhị tiểu thư tới báo, nhị tiểu thư đã tỉnh.”

Ngô phu nhân bực bội ngồi dậy: “Không phải vẫn luôn hôn mê sao? Sao lại tỉnh?” Đen đủi!

Nha hoàn bên ngoài thấy bà ta tức giận thì cẩn thận đáp: “Nô tỳ cũng không biết tình huống cụ thể.”

Ngô phu nhân không tình nguyện kéo rèm: “Thay y phục.”

Nha hoàn vội vàng giúp bà ta thay y phục, Ngô phu nhân đen mặt đưa theo nha hoàn bà tử đi tới viện của Ngô Tĩnh Vân. Chân trước vừa bước vào, bà ta lập tức treo lên vẻ mặt vui mừng, tỏ vẻ từ ái.

Nha hoàn bà tử bên cạnh bà ta cũng không kinh ngạc, đã sớm tập mãi thành quen.

Vừa vào phòng ngủ của Ngô Tĩnh Vân, Ngô phu nhân đã rơi lệ ôm người vào ngực: “Hài tử này, đúng là hù chết nương rồi, hai ngày nay ta thật ăn ngủ không yên mà...”

Ngô phu nhân khóc lóc một hồi, đầu óc Ngô Tĩnh Vân vô cùng hỗn loạn, nàng ta không biết tình huống bây giờ là thế nào.

Nàng ta nhớ rõ ràng bệnh tình của bản thân thuốc men châm cứu đều vô hiệu, cuối cùng chỉ kịp bắt lấy tay Tiêu Ngọc Thần hỏi hắn có từng yêu thương nàng ta không. Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không đáp, chỉ bảo nàng ta không cần nghĩ quá nhiều, nàng ta vĩnh viễn là Vĩnh Ninh hầu phu nhân.

Nhưng nàng ta không chỉ muốn vị trí Vĩnh Ninh hầu phu nhân này mà còn muốn cả tình yêu của Tiêu Ngọc Thần, cho dù chỉ là một chút. Nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần chỉ có một mình tiện nhân Liễu Bích Cầm kia. Nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ, nàng ta thương tâm muốn chết, cố gắng hít thở thể nào cũng không thông, sau đó đã không còn biết gì nữa

Nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt là sao? Sao nàng ta lại xuất hiện ở phòng ngủ của mình trước khi xuất giá? Hơn nữa nàng ta và Phùng thị đã sớm xé rách mặt nhau, sao Phùng thị vẫn còn giả vờ là từ mẫu trước mặt nàng ta? Chẳng lẽ là nàng ta đang nằm mơ?

Ngô Tĩnh Vân vô thố hoảng loạn chớp mắt, quyết định im lặng xem biến hóa.

Ngô phu nhân ôm người khóc một hồi, lại dặn dò nha hoàn bà tử chăm sóc nàng ta cho tốt, một tay cầm khăn lau nước mắt, một tay nắm tay Ngô Tĩnh Vân từ ái nói: “Hai ngày nay phụ thân con bận rộn công vụ, lại nhọc lòng chuyện của con nên đã mấy đêm không chợp mắt, vừa uống một chút dược an thần nên đã ngủ mất. Ngày mai ông ấy con phải vào triều nên không báo với ông ấy con đã tỉnh, ngày mai lại nói sau. Con nghỉ ngơi đi, có cần gì thì cứ sai người tới nói với ta.”

Nói xong lại bắt đầu khóc lóc: “Lần này con ta chịu khổ rồi.”

Ngô Tĩnh Vân rũ mắt che đi vẻ lạnh lùng, nói tới nói lui cũng chỉ là Ngô phu nhân không muốn nàng ta tiếp xúc nhiều với phụ thân mà thôi. Đây là kỹ xảo quen thuộc của bà ta.

Đã lâu chưa thấy Ngô phu nhân diễn kịch, bây giờ thấy bà ta vừa xướng vừa múa, thật là thú vị, Ngô Tĩnh Vân nghiêng đầu dựa vào giường hứng thú xem bà ta diễn. Ngô phu nhân thấy sự quan tâm của mình không được đáp lại thì nhíu mày rũ mi, cho rằng Ngô Tĩnh Vân mới tỉnh lại nên đầu óc trì độn, lại dặn dò mấy câu rồi mang vẻ mặt lo lắng rời đi.

Bà ta cũng chẳng kiên nhẫn ở đây lâu, diễn cuồng cũng mệt lắm.

Ngô phu nhân đi rồi, Ngô Tĩnh Vân đuổi nha hoàn bà tử ra ngoài, nằm trên giường nhìn sen tịnh đế sống động trên rèm trướng, nước mắt mãnh liệt trào ra, miệng cười rạng rỡ. Nàng ta sống lại rồi.

Nàng ta rơi lệ vì tình yêu nghẹn khuất của bản thân ở kiếp trước, lại vui vẻ vì ông trời cho bản thân cơ hội sống lại một lần, kiếp này nàng ta không bao giờ muốn chịu nỗi uất hận như kiếp nữa. Nhưng khi nhớ tới Tiêu Ngọc Thần, tim nàng ta vẫn âm ỉ đau.

Sao có thể không đau chứ, dù sao cũng yêu nhiều năm như vậy, nhưng nàng ta cũng hận!

Từ khi hiểu được tình yêu là gì thì nàng ta đã yêu Tiêu Ngọc Thần, nhưng lúc đó Tiêu Ngọc Thần và Liễu Bích Cầm là thanh mai trúc mã, mọi người đều nói chờ hai người tới tuổi thì sẽ thành thân. Khi đó nàng ta chỉ có thể giấu kín tâm sự dưới đáy lòng, yên lặng đau buồn.

Chương 18

Về sau Liễu Ngọc Sơn tham ô quân lương, Liễu gia bị xét nhà, Liễu Bích Cầm cũng bị bán đi, nàng ta lại hy vọng. Nhưng mà ở Thượng Kinh này có quá nhiều khuê tú thích Tiêu Ngọc Thần, chính muội muội của nàng ta đối với Tiêu Ngọc Thần cũng là ngày nhớ đêm mong.

Cũng may ngoại bà của nàng ta là hảo bằng hữu của lão phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu, nàng ta mới có thể đính hôn rồi thành thân với Tiêu Ngọc Thần. Nàng ta biết Tiêu Ngọc Thần thích Liễu Bích Cầm, nhưng lại cho rằng Liễu Bích Cầm đã bị bán đi, sau khi thành thân, nàng ta và Tiêu Ngọc Thần sớm chiều ở chung, chắc chắn sẽ có được tình yêu của hắn.

Nhưng nàng ta không ngờ Liễu Bích Cầm căn bản không bị bán đi mà lại được Tiêu Ngọc Thần giấu ở ngõ Mai Hoa, sau khi thành thân nàng ta mới biết được chuyện này.

Sau khi biết chuyện nàng ta cũng náo loạn một trận, nhưng Tiêu Ngọc Thần đã nói Liễu Bích Cầm cũng chỉ là một tiểu thiếp, vĩnh viễn không lay động được vị trí chính thất của nàng ta. Bà bà nàng ta nói nếu đã biết thì cũng rước Liễu Bích Cầm vào phủ đi, đặt dưới mí mắt càng dễ dàng dày vò.

Nàng ta cũng nghĩ vậy nên mới rước Liễu Bích Cầm về phủ, nhưng ngày tháng của nàng ta lại càng thêm khổ sở.

Dày vò Liễu Bích Cầm? Ả là đầu quả tim của Tiêu Ngọc Thần, làm sao mà dày vò? Nàng ta chỉ cần nói một câu khó nghe với Liễu Bích Cầm thì tiện nhân đó đã đi cáo trạng với Tiêu Ngọc Thần cáo trạng. Chuyện nhỏ thì Tiêu Ngọc Thần sẽ không trách cứ nhưng lại càng lạnh nhạt nàng ta.

Nàng ta và Liễu Bích Cầm ở hậu viện Hầu phủ đấu trí đấu dũng, Tiêu Ngọc Thần mặt ngoài vẫn luôn cho nàng ta sự tôn quý của một Hầu phu nhân: cho nàng ta quyền quản gia, mỗi tháng thời gian nghỉ ngơi ở chỗ nàng ta cũng giống Liễu Bích Cầm, chỉ cần mua cho Liễu Bích Cầm thứ gì thì nàng ta cũng sẽ có.

Nhưng có thiếp thất nhà ai lại được hưởng đãi ngộ như chính thất?

Hơn nữa lúc Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh nàng ta thì vẫn luôn lãnh đạm, nhưng ở cạnh Liễu Bích Cầm lại tình nùng ý mật. Tiện nhân Liễu Bích Cầm kia ở trước mặt Tiêu Ngọc Thần thì giả vờ tỏ vẻ, sau lưng lại châm chọc nói móc nàng ta, nói nàng ta có là chính thất thì sao, vĩnh viễn không có được tình yêu của Tiêu Ngọc Thần.

Không được Tiêu Ngọc Thần yêu thương vĩnh viễn là nỗi đau của nàng ta.

Chuyện đáng hận hơn là tiện nhân Liễu Bích Cầm kia lại hại nàng ta sinh non, Tiêu Ngọc Thần lại bảo vệ Liễu Bích Cầm, nói không có chứng cứ thì đều là nàng ta tự phỏng đoán. Tiện nhân Liễu Bích Cầm thủ đoạn cao minh, sao có thể lưu lại chứng cứ?

Sau đó Liễu Bích Cầm mang thai, dựa theo quy củ thì thiếp thất không được sinh hài tử trước chính thê, nhưng Liễu Bích Cầm một khóc hai nháo, Tiêu Ngọc Thần để ả sinh hạ thứ trưởng tử, mà nhi tử của nàng ta lại nhỏ hơn hài tử của ả ba tuổi.

Lúc nàng ta mang thai, Liễu Bích Cầm thường xuyên tới kích động, dẫn tới nàng ta tích tụ đau buồn, cả quãng thời gian mang thai sức khỏe không ổn định, lúc sinh sản lại khó sinh, nhi tử vì vậy mà ốm yếu bệnh tật. Mà con thiếp thất thân thể khỏe mặt được Tiêu Ngọc Thần giữ bên người giáo dưỡng, chỗ nào cũng chèn ép hài tử nàng ta một đầu.

Lúc nàng ta qua đời, nhi tử mới mười tuổi, tuy Tiêu Ngọc Thần đã thỉnh phong thế tử cho nó, nhưng hài tử mất nương lại còn ốm yếu, sao có thể đấu lại mẫu tử Liễu Bích Cầm? Nhớ tới là lại đau lòng.

Nghẹn khuất!

Kiếp trước sau khi thành thân với Tiêu Ngọc Thần, nàng ta không có lấy một ngày vui.

Nàng ta hận!

Hận Liễu Bích Cầm vẫn luôn chiếm cứ trái tim Tiêu Ngọc Thần, hận Liễu Bích Cầm hại nàng ta sinh non, hận Liễu Bích Cầm khiến nhi tử nàng ta ốm yếu. Nàng ta càng hận Tiêu Ngọc Thần lạnh nhạt, ngu ngốc.

Chính là hai người kia hại chết nàng ta, đời này nàng ta nhất định không để bọn họ yên thân.

Ngô Tĩnh Vân lau nước mắt cười lạnh. Hiện tại tiện nhân Liễu Bích Cầm kia hẳn còn ở ngõ Mai Hoa, chuyện chứa chấp nữ nhi tội thần bại lộ, dù Tiêu Ngọc Thần có Hầu phủ và Quốc công phủ che chở thì cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, không chừng vị trí thế tử cũng không giữ được.

Tiện nhân Liễu Bích Cầm kia càng không cần phải nói, nhưng nàng ta cũng không để ả chết như vậy, nàng ta sẽ để ả sống, sống không bằng chết.

Ngô Tĩnh Vân thở dài một hơi, nghĩ đến sau này hai người kia đều không an ổn, nàng ta vô cùng vui sướng. Mọi chuyện nên làm sớm kẻo muộn, ngày mai nàng ta sẽ độn thủ.

Nhưng nàng ta vẫn cần nghĩ cho kỹ, nên tiết lội tin tức Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nhi nữ tội thần cho ai mới tốt? Nhà mẹ đẻ Lương quý phi không đội trời chung với phủ Vĩnh Ninh hầu, Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh có xích mích với Vĩnh Ninh hầu đã mất...

Còn có kế mẫu mặt người dạ thú, hai muội muội kệch cỡm, tất cả đừng mong được hưởng ngày lành!
Bình Luận (0)
Comment