Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 241

241

"Chúng ta đi vào?" Tiêu Dịch Sinh hỏi.

Tiêu Dịch Nguyên lại liếc nhìn bốn chữ "Thượng Lâm thư viện" trên tấm bảng, nói: "Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến bái kiến."

Huynh đệ hai người đi một đoạn xa mới tìm thấy một khách đi3m tương đối rẻ ở một nơi hơi hẻo lánh. Bước vào phòng, Tiêu Dịch Nguyên thấp giọng lẩm bẩm: "Khách đi3m ở Thượng Kinh đúng là quá đắt, một căn phòng nhỏ như vậy giá một lượng bạc. May mắn vị quý công tử kia hôm nay cho mười lạng bạc, nếu không ngày mai không có đồ mà ăn."

Tiêu Dịch Nguyên đặt rương hành lý xuống đất, lấy ra hai quyển sách, nói: "Ngày mai ta tìm xem ở đây có chỗ nào chép sách không."

Trước đây hắn đều nhờ chép sách mới có thể đọc sách.

Tiêu Dịch Sinh thấy hắn lấy sách ra, biết hắn muốn đọc sách, liền không nói nữa, cho dù làm việc cũng nhẹ tay nhẹ chân, sợ ảnh hưởng đến việc đọc sách của hắn.

Phủ Vĩnh Ninh hầu.

Giờ khắc này, Đường Thư Nghi đang ở trong viện của Tiêu Ngọc Thần, nhìn hành lý hắn chuẩn bị để ra ngoài ngao du. Một vài bộ y phục, một vài cuốn sách cùng bút mực giấy nghiễn, lại thêm chút thuốc thường dùng.

"Định cưỡi ngựa sao?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Thần ngồi đối diện nàng, nói: "Đúng vậy, cưỡi ngựa thuận tiện hơn một chút."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, biểu thị đồng ý. Thực ra, nếu như là nàng ra ngoài, nàng càng thích đi xe ngựa hơn, dù sao đồ vật dùng để hưởng thụ cũng nhiều. Nhưng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nàng không bắt ép.

"Xa nhà ở ngoài, không có gì quan trọng bằng sự an toàn." Đường Thư Nghi nhẹ nhàng dặn dò: "Nếu gặp phải người xấu, tài sản và những thứ khác chỉ là thứ yếu, tính mạng mới là quan trọng nhất."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi thần biết."

"Ngày mai đến cáo từ Phương đại nho?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Thần: "Vâng, ngày kia đến chỗ sư phụ, sau đó lên đường."

Vị sư phụ này tự nhiên là chỉ Tề Lương Sinh.

"Được." Đường Thư Nghi lấy ra một con dấu nhỏ, đưa cho hắn: "Lấy con dấu nhỏ này, có thể lấy bạc từ tất cả mọi Thông Đạt tiền trang ở trong đất Đại Càn này. Nhưng nhớ một điều, tiền tài không lộ ra ngoài."

Đường Thư Nghi không nói phải tiết kiệm tiền, ba hài tử nhà bọn họ, lớn lên trong vinh hoa phú quý, căn bản không biết tiết kiệm tiền là gì. Tất nhiên, bọn nhỏ cũng không phải tiết kiệm.

Tiêu Ngọc Thần lần nữa dạ vâng.

Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Thần ăn sáng xong liền dẫn Trường Minh ra khỏi cửa, đến Thượng Lâm thư viện tạm biệt Phương đại nho. Mấy ngày nay Trường Minh không vui lắm, bởi vì Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài cùng Trường Phong mà không dẫn hắn theo.

Thấy sắc mặt hắn có chút rũ xuống, Tiêu Ngọc Thần nói: "Mặc dù ngươi ở nhà, nhưng cũng phải chú ý động tĩnh ở Thượng Kinh, cách mỗi đoạn thời gian ta sẽ gửi thư về, ngươi cần bẩm báo lại với ta. Bởi vì ngươi hành sự chu toàn, ta mới để ngươi ở nhà."

Trường Minh nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt nở nụ cười, miệng vẫn giải thích cho mình: "Nô tài không cảm thấy không vui, nô tài là không nỡ xa ngài."

Tiêu Ngọc Thần hừ một tiếng, Trường Minh cười hắc hắc.

Ngồi trong xe ngựa, không bao lâu đã thới Thượng Lâm thư viện. Tiêu Ngọc Thần dẫn Trường Minh đến thư phòng của Phương đại nho, đến cổng viện, nhìn thấy một thư sinh khoảng hai mươi tuổi, đang ở ngoài cửa nói gì đó với gã sai vặt.

Gã sai vặt thấy hắn đến, lập tức khom người mỉm cười nói: "Tiêu thế tử."

Tiêu Ngọc Thần nhìn vị thư sinh kia, hai người nhìn nhau, hắn gật đầu với đối phương, coi như chào hỏi, sau đó hỏi gã sai vặt: "Phương đại nho có ở đây không?"

"Có, ta dẫn ngài qua." Gã sai vặt mỉm cười nói.

"Không cần, ta tự mình đi qua." Tiêu Ngọc Thần vừa nói vừa đi vào trong, Trường Minh ngược lại không theo sau, mà đợi ở bên ngoài.

Tiêu Dịch Nguyên từ Nam Cương đến Thượng Kinh, đi mấy chục vạn dặm, tự nhiên trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, trong đó không thiếu các công tử ca gia đình cao môn quý phái. Nhưng cũng chưa gặp qua người có dung mạo như Tiêu Ngọc Thần.

Trong lòng cảm khái, tử đệ quyền môn ở Thượng Kinh đúng là khác với người thường.

Đi tới trước gã sai vặt, hắn lại nói: "Phiền tiểu ca thông báo với Phương đại nho một tiếng, đây là thư của lão sư tại hạ gửi cho Phương đại nho."

Trên mặt gã sai vặt không kiên nhẫn, "Không phải ta không thông báo cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, có khách quý vừa vào, lát nữa ta sẽ cho ngươi sau."

Bàn tay đang cầm bức thư của Tiêu Dịch Nguyên siết chặt, sau đó trên mặt nở nụ cười: "Được rồi, tại hạ chờ ở đây."

Gã sai vặt không để ý đến hắn, đi đến bên cạnh Trường Minh cười nói: "Nghe nói thế tử nhà ngươi sắp ra ngoài ngao du?"

Trường Minh có chút không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ nịnh hót như này. Nhưng hắn ta canh cửa trong viện của Phương đại nho, cũng không thể đắc tội, liền nói: "Đúng vậy, hôm nay công tử nhà ta đến đây để cáo từ Phương đại nho."

"Tiêu thế tử xuất hành trở về, nhất định có thể tiến bộ hơn một bước." Gã sai vặt nói.

Trường Minh khách khí nở nụ cười, sau đó hai người câu được câu không mà nói chuyện, Tiêu Dịch Nguyên đứng đợi cách đó không xa.

Trong thư phòng, Phương đại nho lại kiểm tra học vấn của Tiêu Ngọc Thần, thấy hắn càng hiểu rõ hơn về triều chính và dân sinh, nghĩ thầm đây có lẽ là kết quả do Tề Lương Sinh chỉ dạy. Trong lòng ông ấy không thể không nói, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thật sự là dụng tâm lương khổ.

Y tưởng của ông ấy và Tề Lương Sinh không khác biệt lắm, Tiêu Ngọc Thần tư chất trung thượng, nền tảng vững chắc, đi ngao du một năm, lại thêm sự chỉ dạy của ông ấy và Tề Lương Sinh, chắc chắn nắm chắc vị trí tiến sĩ. Về chuyện có thể đậu trạng nguyên hay không, cái này còn phải dựa vào vận khí và suy nghĩ của Hoàng thượng.

242

Cho dù là Đại nho, cũng phải sinh tồn, cũng phải tính toán lợi hại được mất, tương lai Tiêu Ngọc Thần chính là Vĩnh Ninh hầu, thêm thân phận tiến sĩ, nếu vào triều làm quan nhất định sẽ không đơn giản. Thứ mà Hoàng thượng kiêng kị là quân quyền ở Tây Bắc, chứ không phải phủ Vĩnh Ninh hầu.

Nghĩ đến đây, Phương đại nho càng cẩn thận dặn dò những chuyện cần chú ý khi ra ngoài ngao du với Tiêu Ngọc Thần, cùng với những vấn đề về phương diện học tập. Cứ như vậy, đã trôi qua hơn nửa canh giờ.

Tiêu Ngọc Thần ra khỏi thư phòng, Trường Minh đang ngồi ở bàn đá trong viện trò chuyện với gã đầy tớ, hắn ngồi đến nỗi mông đã thấy hơi đau. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đi ra, lập tức đứng dậy đi tới, theo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài.

Đến cửa lại nhìn thấy Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu với hắn, Tiêu Dịch Nguyên cũng gật đầu đáp lại. Đợi Tiêu Ngọc Thần đi xa, hắn lại đi trước mặt gã sai vặt: "Tiểu ca, có thể truyền lời giúp tại hạ không?"

"Đợi chút."

Gã sai vặt buông xuống một câu như vậy rồi rời đi, Tiêu Dịch Nguyên bình tĩnh hạ mắt xuống. Một lúc sau, gã sai vặt đi tới, trên mặt mang theo vẻ ân cần, "Phương đại nho mời công tử vào."

Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu nhìn hắn ta, "Mệt ngươi rồi."

Đến cửa thư phòng, gã sai vặt bày ra tư thế mời, Tiêu Dịch Nguyên bước vào, đi đến trước mặt Phương đại nho, cúi sâu người hành lễ: "Học sinh Tiêu Dịch Nguyên, bái kiến Phương đại nho."

Phương đại nho ngước mắt cẩn thận đánh giá hắn một lát, sau đó nói: "Ngồi xuống."

Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống, lấy một lá thư ra đưa cho Phương đại nho, "Đây là thư của gia sư gửi cho ngài."

Phương đại nho nhận lấy thư, mở ra đọc kỹ, đọc xong trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Mặc Khanh hắn có khoẻ không?"

Tần Mặc Khanh, là một trong những môn sinh của Phương đại nho, tuy không vào triều làm quan, nhưng nhưng diện học vấn rất có thành tựu.

"Gia sư rất khỏe, trước khi học sinh đến đây, ngài ấy còn đặc biệt nhờ ta thay mặt ngài ấy hỏi thăm ngài." Tiêu Dịch Nguyên nói.

Phương đại nho ừm một tiếng: "Tình hình của ngươi Mặc Khanh nói với ta trong thư, bây giờ ngươi sống ở đâu?"

Tiêu Dịch Nguyên nói mình và đường đệ sống ở khách đi3m, Phương đại nho lại hỏi tình hình cá nhân của hắn, sau đó bắt đầu kiểm tra học vấn của hắn. Thật sự càng kiểm tra càng hài lòng, thật sự giống như những gì Tần Mặc Khanh đã nói trong thư, đúng là người rất thích hợp đọc sách. Hơn nữa, từ lời nói có thể nhìn ra là người siêng năng khắc khổ. Ông ấy cũng có lòng trọng nhân tài.

"Lát nữa bảo Hưng Nhi dẫn ngươi nhập học, hôm nay có thể ở lại thư viện." Phương đại nho nghĩ tài chính của hắn có lẽ cũng không lạc quan, nếu cứ ở bên ngoài sẽ rất tốn kém.

Hưng Nhi chính là gã sai vặt kia.

Tiêu Dịch Nguyên lập tức đứng dậy cúi sâu người hành lễ, Phương đại nho xua tay bảo hắn ngồi xuống, nói: "Đường đệ của ngươi, hôm nay tạm thời ở cùng với đám người Hưng Nhi, ngày mai để ta xem trong thư viện có công việc nào hắn có thể làm."

Tiêu Dịch Nguyên lại cảm tạ, Phương đại nho lại xua tay, "Yên tâm đọc sách, năm sau là kỳ thi xuân, chuẩn bị cho tốt."

Tiêu Dịch Nguyên cảm kích gật đầu. Mặc dù cách kỳ thi xuân lần tới còn gần hai năm nữa, nhưng thời gian hắn đọc sách ở Thượng Lâm thư viện không nhiều. Bởi vì hắn không có hộ tịch ở Thượng Kinh, thi hương của kỳ thi xuân phải thi ở phủ thành nơi đăng ký hộ tịch. Đến lúc đó hắn phải trở về. Nhưng có thể học ở đây một năm, đã là may mắn lớn nhất rồi.

Ra khỏi thư phòng của Phương đại nho, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Bên phía Tiêu Ngọc Thần ra khỏi Thượng Lâm thư viện, không trở về phủ Vĩnh Ninh hầu mà đi đến phủ Quốc Công. Sắp đi xa, tất nhiên phải cáo từ ngoại công và các cữu cữu. Lại được dặn dò một hồi, hắn mới trở về phủ Vĩnh Ninh hầu.

Bởi vì hắn chỉ gặp mặt Tiêu Dịch Nguyên một lần, còn không nói một câu nào, trong quan niệm của hắn, đó chỉ là một người xa lạ, cho nên hắn không đề cập với Đường Thư Nghi. Cũng vì vậy, Đường Thư Nghi không biết nam chính nguyên tác đã đến Thượng Kinh.

Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Thần đến cáo từ Tề Lương Sinh, đến ngày thứ ba, hắn cùng Trường Phong và một hộ vệ xuất phát, đi cùng còn có Quan Nghi Niên và thư đồng của hắn. Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh tiễn họ đến ngoài thành.

Nên dặn dò cũng đã dặn dò, cuối cùng Đường Thư Nghi giơ tay lên chỉnh lại áo choàng cho Tiêu Ngọc Thần, nói: "Thường xuyên viết thư về nhà."

Tiêu Ngọc Thần thấy mắt nàng ngấn nước, mũi có chút chua xót. Hắn nặng nề gật đầu nói: "Nhi tử nhớ rồi, cách mười ngày lại viết thư về nhà."

Sau đó hắn quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Chăm sóc mẫu thân và muội muội."

Tiêu Ngọc Minh không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, nghiêm túc nói: "Huynh yên tâm."

Tiêu Ngọc Thần lại nhìn Tiêu Ngọc Châu, "Nghe lời mẫu thân."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Đại ca, huynh phải mang đồ chơi về cho muội."

Tiêu Ngọc Thần mỉm cười: "Được."

Bên kia, phu thê Quan Hữu Căn cũng nước mắt đẫm lệ từ biệt Quan Nghi Niên.

Cho dù có không nỡ, nên đi vẫn phải đi. Đường Thư Nghi vỗ vỗ cánh tay Tiêu Ngọc Thần, nói: "Đi thôi."

Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, đi đến bên ngựa, xoay người lên ngựa, lại quay đầu nhìn đám người Đường Thư Nghi một cái, rồi giơ roi cưỡi ngựa đi về phía trước.

Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng đoàn người dần dần biến mất, sau đó mới quay đầu nói: "Đi thôi, về phủ."
Bình Luận (0)
Comment