Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 283

283

Hướng đại tướng quân không nhận được câu trả lời từ hắn, quay đầu liếc nhìn hắn nói: "Không muốn?"

Tiêu Ngọc Minh mím môi, nghĩ đến ánh mắt háo hức của Đường Thư Nghi khi đến đây, hắn lại siết chặt nắm đấm nói: "Muốn."

Hướng tướng quân ừm một tiếng, sau đó tiếp tục xem so đấu trên sân. Tiêu Ngọc Minh không làm tuỳ tùng như thế nào, cẩn thận suy nghĩ bình thường Nghiễn Đài và Thạch Mặc làm như thế nào, hắn di chuyển bước chân đứng sau lưng Hướng đại tướng quân.

Hướng đại tướng quân dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm vào so đấu trên sân. Không lâu sau cuộc so đấu kết thúc, Hướng tướng quân mặt không biểu tình nói tiếp tục luyện tập, sau đó đứng dậy rời đi.

Tiểu Ngọc Minh bây giờ là tuỳ tùng, lúc nào cũng phải đi theo, hắn lập tức vội vàng theo sau. Hai người một trước một sau đi đến trước một viện tử, thấy có hai binh sĩ cường tráng đứng trước cửa, hai người nhìn thấy nhìn thấy Hướng đại tướng quân liền hành lễ.

Hướng đại tướng quân duỗi tay chỉ vào Tiêu Ngọc Minh: "Tuỳ tùng của ta, sau này không cần ngăn cản."

Hai binh sĩ liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh, nhớ rõ mặt của hắn xong đều đáp vâng. Hướng đại tướng quân bước vào trong, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Bước vào mới biết, đây là thư phòng, chẳng trách có binh sĩ chuyên môn canh gác.

Tướng quân nắm giữ quân quyền trong tay, trong thư phòng ẩn giấu nhiều bí mật quân sự, người bình thường không thể đến gần. Hướng đại tướng quân bảo hắn làm tuỳ tùng, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Minh lại có chút không vui. Nhưng bây giờ hắn một chút không vui cũng không có.

Hướng đại tướng quân đã có thể dẫn hắn đến thư phòng, hơn nữa về sau có thể tùy ý ra vào, là đã cho hắn một sự tín nhiệm rất lớn, hắn còn tin chắc, đại tướng quân đây là đang khảo nghiệm hắn. Sau khi hiểu rõ ẩn ý bên trong, hắn bắt đầu làm việc mà không gặp chút rào cản tâm lý nào.

Hơn nữa, tuỳ tùng của Hướng đại tướng quân không phải ai cũng có thể làm.

Thấy Hướng đại tướng quân bước vào thư phòng, hắn đi đến phòng bên cạnh, thấy bên trong có hai tiểu nha hoàn đang đun nước, hắn mỉm cười đi tới nói: "Ta là tuỳ tùng của đại tướng quân, đại tướng quân muốn uống trà."

Tiểu nha hoàn nghe vậy vội vàng pha trà, đặt vào khay trà đưa cho hắn, còn mang theo chút tò mò mà đánh giá, tên tuỳ tùng này ăn mặc cũng quá đẹp.

Tiêu Ngọc Minh không biết nha hoàn đang nghĩ gì, cầm khay trà đi vào thư phòng, đi đến bên bàn làm việc rót một tách trà, đặt ở bên tay Hướng đại tướng quân, nói: "Tướng quân, trà."

Hướng đại tướng quân lại ừm một tiếng, Tiêu Ngọc Minh chờ hắn phân phó, nhưng đợi một lúc, cái gì cũng không có, đại tướng quân vẫn luôn nhìn một tấm bản đồ. Hắn hướng mắt nhìn về phía bản đồ, nhưng xem không hiểu. Hướng đại tướng quân đối với loại hành động này của hắn, không nói một lời.

.......

Ở hậu viện, Đường Thư Nghi và Hướng phu nhân trò chuyện vui vẻ. Hướng phu nhân cũng xuất thân tướng môn, nhưng là tướng môn không có nhiều quân quyền trong tay. Nàng ấy và Hướng đại tướng quân là kiểu thanh mai trúc mã, đến tuổi liền thành hôn.

Từ cuộc trò chuyện, Đường Thư Nghi có thể nhìn ra, Hướng phu nhân rất được sủng ái. Hướng đại tướng quân có tổng cộng bốn hài tử, tất cả đều là do Hướng phu nhân sinh, hơn nữa, Hướng đại tướng quân đến một thiếp thất cũng không có. Đây tuyệt đối là chuyện hiếm thấy ở thời cổ đại.

Hướng ngũ cô nương vẫn luôn ở bên người bọn họ, Đường Thư Nghi cảm thấy, có lẽ Hướng phu nhân cũng muốn lấy mình làm gương. Chỉ là không biết có hiệu nghiệm hay không.

Đường Thư Nghi trò chuyện với Hướng phu nhân một lúc, sau đó cáo từ hồi phủ, Tiêu Ngọc Minh vẫn ở trong phủ đại tướng quân làm tuỳ tùng.

Sau khi Đường Thư Nghi về phủ, Triệu quản gia liền đến Thế An Uyển bẩm báo với nàng: "Phu nhân, Ngô nhị tiểu thư chết rồi."

Động tác uống trà của Đường Thư Nghi khẽ dừng lại, sau đó sắc mặt như thường nói: "Nhị hoàng tử ra tay khá nhanh."

Triệu quản gia gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Trương ngũ công tử muốn từ hôn với đại tiểu thư Triệu gia, Triệu gia truyền ra nguyên nhân từ hôn là do Ngô nhị tiểu thư có tư tình với Trương ngũ công tử.”

“Ngô nhị tiểu thư trước đây đã bị Đại công tử nhà ta từ hôn, bây giờ lại truyền ra danh tiếng như vậy, mà mẫu thân của Trương ngũ công tử lấy chết cưỡng ép, không đồng ý hôn sự giữa nàng ta và Trương ngũ công tử. Dưới tình huống như vậy, Ngô nhị tiểu thư không thể tiếp tục ở trong khuê phòng, liền đến Sùng Quang tự xuất gia làm sư cô."

Đường Thư Nghi nhướng mày, đến Sùng Quang tự làm sư cô, đây là muốn ngã chỗ nào đứng dậy từ chỗ đó sao?

"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi.

Triệu quản gia: "Sau khi Ngô nhị tiểu thư thành sư cô, ngày nào Trương ngũ công tử cũng đến tìm nàng ta. Đêm qua, phòng của Ngô nhị tiểu thư bốc cháy, người chưa chạy ra, chết ở bên trong. Trương ngũ công tử biết chuyện, cũng muốn chết cháy tuẫn tình, nhưng sau đó lại bị mẫu thân ngăn cản."

Đường Thư Nghi: "......."

Được rồi, nàng không thể nào hiểu được cách hoạt động não của những người yêu đương mù quáng.

"Tiêu Dịch Nguyên bây giờ thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.

Triệu quản gia: "Bây giờ vẫn chưa phát hiện chỗ nào dị thường, chỉ là người của Nhị hoàng tử vẫn đang nhìn chằm chằm."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng để Triệu quản gia rời đi, nàng ngồi trên ghế gấm ngây người một lúc, sau đó nên làm gì thì làm đó, Ngô Tĩnh Vân chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.

284

Mà bên phía Tiêu Dịch Nguyên, cũng không bình thường như Triệu quản gia nói. Hắn nhận được một lá thư, một lá thư không biết ai đã nhét dưới chăn của hắn. Lúc này, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vài chữ trên thư, mà những chữ đó lại không đầu không đuôi: Lão Hầu gia phủ Vĩnh Ninh hầu tên là Tiêu Thành Côn.

Cái tên Tiêu Thành Côn này, hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tổ mẫu của hắn nhắc đến cái tên này hơn nửa cuộc đời. Bọn họ đều nghĩ rằng ông ấy đã chết, không nghĩ tới ông ấy được phong tước vị nhưng lại lấy người khác.

Đầu óc không yên, tâm trạng hiện tại của hắn chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ này.

Ba chữ Vĩnh Ninh Hầu này cũng không hề xa lạ với hắn, hắn và đường đệ ngày đầu tiên tới Thượng Kinh, ở cổng thành đụng trúng công tử của nhà Vĩnh Ninh Hầu. Bởi vì ngựa của hắn khiến đường đệ sợ tới mức ngã xuống đất, liền ném mười lượng bạc cho bọn họ.

Mười lạng bạc! Chi phí một năm cho cả nhà bọn họ.

Sau đó hắn đến cầu gặp Phương đại nho, ở cửa cầu gã sai vặt kia một lúc lâu đều không thể vào trong cửa viện. Mà thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu, người còn chưa đi đến trước mặt, gã sai vặt kia đã gật đầu mặt treo nụ cười tiến lên hoan nghênh.

Bây giờ hắn mới biết, hai vị công tử kim quý kia là họ Tiêu giống hắn.

Trong lòng nghẹn một cơn tức, muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng có đẩy thế nào cũng không chịu ra. Hắn cất lá thư đi muốn ra ngoài đi dạo, lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, Thang Tử Ngang - người ở cùng phòng với hắn đã trở về.

Nhìn thấy hắn, Thang Tử Ngang nói: "Dịch Nguyên, mấy ngày nữa Phương đại nho sẽ tham gia một buổi nhã tập, nói muốn mang vài học tử theo, có ngươi không?"

Tiêu Dịch Nguyên lắc đầu, "Lão sư không với với ta."

"Vậy ngươi phải mau tranh thủ!" Thang Tử Ngang vẻ mặt hưng phấn, "Ngươi có biết là ai khởi xướng buổi nhã tập lần này không?"

Tiêu Dịch Nguyên lại lắc đầu.

Thang Tử Ngang dáng vẻ ta liền biết ngươi không biết, nói: "Là học sĩ nội các Tề đại nhân."

Dù sao Tiêu Dịch Nguyên cũng chỉ mới đến Thượng Kinh chưa lâu, hoàn toàn không biết học sĩ nội các Tề đại nhân là ai, cho nên trên mặt mang theo chút bối rối.

Thang Tử Ngang thấy vậy, đến gần hắn nói: "Tề đại nhân này ấy mà, không phải là một nhân vật đơn giản. Xuất thân trong đại gia tộc, 19 tuổi tham gia khoa cử giành được danh trạng nguyên. Theo lẽ thường lẽ ra hắn phải vào Hàn Lâm Viện, nhưng hắn không vào đó, bắt đầu từ một chưởng sự bát phẩm, không đến mấy năm liền ngồi lên chức Hộ bộ thượng thư. Cách một khoảng thời gian trước lại tiến vào nội các."

Thang Tử Ngang nói xong, còn thở dài một hơi: "Người như vậy chúng ta chỉ có thể ngước mắt mà nhìn! Người có gia thế tốt, luôn khác với những người bình thường như chúng ta!"

Tiêu Dịch Nguyên nghe hắn nói những lời này, hơi cuộn nắm đấm lại. Lúc này, Thang Tử Ngang lại nói: "Ngươi có biết Tề đại nhân bố trí nhã tập lần ở đâu không? Hồ Quang Tạ."

Trên mặt Tiêu Dịch Nguyên lại xuất hiện vẻ mê mang, Hồ Quang Tạ là cái gì?

Thang Tử Ngang lại giải thích: "Hồ Quang Tạ này, nghe nói là Tiêu Dao Vương xây dựng để ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp ở hồ Lãng Nguyệt. Sau đó Tiêu Dao Vương mất, không hiểu sao ngôi nhà này lại rơi vào tay phủ Vĩnh Ninh hầu.”

“Phủ Vĩnh Ninh hầu và Tề phủ hợp tác, dùng Hồ Quang Tạ mở một hội quán, chuyên dùng cho các quan lại quyền quý tụ tập vui chơi. Ta nghe nói Hồ Quang Tạ này tiền vào như nước, Phủ Vĩnh Nĩnh hầu vốn dĩ đã cực kỳ phú quý, bây giờ lại càng giàu hơn, ai, đúng là người với người không cách nào so sánh."

Nói rồi, Thang Tử Ngang nghiêng người lại gần Tiêu Dịch Nguyên, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta tận dụng mọi mối quan hệ, gần như tiêu hết mọi vốn liếng trong nhà mới có thể vào Thượng Lâm thư viện này. Ngươi biết không? Nhị công tử nhà Vĩnh Ninh hầu không học vấn không nghề nghiệp, cả Thượng Kinh không ai không biết danh hiệu của hắn. Nhưng người như vậy, sáu bảy tuổi đã bắt đầu đọc sách ở Thượng Lâm thư viện."

Tiêu Dịch Nguyên rũ mắt xuống không lên tiếng, Thang Tử Ngang liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Đại công tử nhà Vĩnh Ninh hầu cũng là thế tử Vĩnh Ninh hầu, học vấn tốt hơn Nhị công tử một chút, nhưng học nghiệp cũng bình thường, cách ngươi một khoảng xa. Nhưng ngươi biết không? Hắn được Phương đại nho đích thân chỉ dạy, còn bái học sĩ nội các Tề đại nhân làm sư."

Thang Tử Ngang nặng nề thở dài một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiêu Dịch Nguyên, "Chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận, Dịch Nguyên, nếu xuất thân của ngươi giống như thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu, nói không chừng sau này còn được phong hầu bái tướng."

"Tử Ngang huynh cẩn thận lời nói." Tiêu Dịch Nguyên lập tức nói.

Thang Tử Ngang cười ha ha nói: "Ta nói nhảm, thuận miệng nói nhảm mà thôi."

Tiêu Dịch Nguyên gật đầu với hắn ta: "Ta còn chút việc, đi trước."

"Ồ, ngươi bận chuyện ngươi đi." Thang Tử Ngang vội vàng xua tay.

Tiêu Dịch Nguyên bước ra khỏi cửa phòng ngủ, một cơn gió thổi qua, thổi bay vạt áo của hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn Thang Tử Ngang, sau đó sải bước rời đi. Hắn cần tìm một nơi để yên tĩnh để suy ngẫm.

Đọc xong bức thư kia, hắn quả thật khó lòng buông bỏ. Trong những năm qua nhà bọn họ phải vật lộn để tồn tại, trước khi ra ngoài, đường đệ của hắn còn chưa ăn qua màn thầu bột mì. Lại nghĩ đến tổ phụ của hắn trên người có tước vị, cưới vợ sinh con, phú quý vô cùng, hắn không cách nào khiến mình không để ý.

Nhưng lời nói của Thang Tử Ngang khiến hắn nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hắn vô duyên vô vớ nhận được một phong thư, quan hệ giữa hắn với Thang Tử Ngang cũng không thân là bao, ngày thường hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng hôm nay Thang Tử Ngang lôi kéo hắn ta nói rất nhiều chuyện, còn nhiều lần nhắc đến phủ Vĩnh Ninh hầu, liên tục ám chỉ rằng nếu hắn có xuất thân tốt thì sẽ thế nào.

Hiển nhiên, có người muốn lợi dụng quan hệ của hắn với phủ Vĩnh Ninh hầu để gây chuyện.
Bình Luận (0)
Comment