Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 373

373

Mọi người tuỳ cầu khác nhau, khi đối mặt với một sự kiện, lựa chọn đưa ra cũng không giống nhau. Lão Hoàng đế xấu xí, những quý nữ như hoa trong Kinh khinh thường y, nhưng nữ hài tử xuất thân trong gia đình quan lại bình thường, vẫn có rất nhiều người đồng ý đặt cược vận mệnh của mình.

Cho nên, hai ngày sau khi thánh chỉ Hoàng đế ban xuống, liền có không ít quan viên đến báo danh cho nữ nhi nhà mình. Nhất thời cả Thượng Kinh đều trở nên náo nhiệt.

Hoàng đế bận rộn, trong lòng Đường Thư Nghi thả lỏng hơn rất nhiều. Mấy ngày qua, hầu như ngày nào Lý Cảnh Tập cũng đến phủ Vĩnh Ninh hầu, Đường Thư Nghi cũng dành ra chút thời gian để dạy cho cậu bé vài thứ. Từ tận đáy lòng, nàng vẫn hy vọng về sau Lý Cảnh Tập có thể làm Hoàng đế.

Hài tử này trên cơ bản đều là một tay nàng dạy ra, ngày thường khi giảng giải một số kiến thức cho cậu bé, nàng sẽ như có như không thêm vào đó một chút tư tưởng hiện đại. Tất nhiên, không phải là kiểu tư duy hiện đại đặc biệt "lệch lạc". Đôi khi nàng thậm chí còn có một loại hào khí, như chính mình dạy ra một minh quân thiên cổ.

Chỉ là, có vài chuyện nàng cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nàng không có năng lực lớn như vậy, cũng không có tinh lực để lập Lý Cảnh Tập làm Hoàng đế. Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Về phần nếu Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập có cảm tình, sau này Lý Cảnh Tập lại trở thành Hoàng đế, Tiêu Ngọc Châu phải làm gì? Đường Thư Nghi cảm thấy suy nghĩ nhiều cũng vô ích, nàng tin rằng nữ nhi của mình biết chọn hay bỏ. Hơn nữa, trong lịch sử cũng không phải không có chuyện, hoàng đế một đời chỉ có một nữ nhân.

Hôm nay, Lý Cảnh Tập đến nói với nàng: "Gần đây học sinh đang đọc Lễ vận Đại đồng thiên, đạo lớn thi hành, cả thiên hạ đều là của công, tuyển chọn người hiền có tài năng, nói điều tín nghĩa hòa mục, cho nên người ta không chỉ lo cho người thân của mình, không chỉ lo cho con cái của mình..."

Cậu bé đọc lại Lễ vận Đại đồng thiên một lần, sau đó hỏi: "Tiên sinh, thế gian thật sự tồn tại địa phương như vậy sao?"

Đường Thư Nghi nhất thời không biết nên nói gì, mọi người đều tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau, nhà nhà đều an cư lập nghiệp, không có khác biệt, không có chiến tranh, một sự tồn tại gần như không tưởng như vậy, rốt cuộc liệu có hay không?

Dù sao nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Suy nghĩ một lúc nói: "Ta không biết nơi đó có tồn tại hay không, cũng không biết liệu một quốc gia có thể phát triển như vậy hay không. Chỉ là ta thấy, trạng thái tốt nhất của một quốc gia chính là cân bằng."

Lý Cảnh Tập không hiểu, Đường Thư Nghi chỉ vào ngưỡng cửa chật hẹp nói: "Ngươi đứng một chân thử xem."

Lý Cảnh Tập có chút khó hiểu, lúc này Tiêu Ngọc Châu dẫn đầu đi qua, giẫm một chân lên ngưỡng cửa, kết quả con bé vừa đứng lên đã suýt trượt chân ngã xuống, Lý Cảnh Tập vội vàng sải bước tới đỡ lấy con bé.

Tiêu Ngọc Châu đẩy cậu bé ra, nói: "Muội lại thử xem."

Vừa nói con bé lại bước một chân lên ngưỡng cửa chật hẹp, lần này lại đứng được, nhưng con bé xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững. Con bé vô thức đứng bằng hai chân, sau đó dang rộng hai tay, vậy mà đứng vững.

Đường Thư Nghi dựa vào mép bàn, mỉm cười: "Con xuống để Cảnh Tập thử xem."

Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích đi xuống, sau đó đứng nhìn Lý Cảnh Tập đứng trước ngưỡng cửa. Lý Cảnh Tập cũng vậy, không thể đứng bằng một chân, phải đứng bằng hai chân, duỗi tay ra mới đứng vững.

Đường Thư Nghi nói với hai người: "Có phải cân bằng trái phải mới ổn định không?"

Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đều gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Mọi thứ trên thế giới đều có sự cân bằng, ngày và đêm, âm và dương, giàu và nghèo, được và mất, vân vân, chỉ khi duy trì được sự cân bằng thì mọi thứ mới diễn ra theo cách riêng của nó. Trong sử sách có không ít sự thay đổi của các triều đại, đều vì nông dân nổi dậy.”

“Hàng ngàn năm nay, nông dân đều chăm chỉ làm ruộng, tại sao đến triều đại đó lại nổi dậy? Bởi vì mất sự cân bằng. Người nghèo thì nghèo đến mức không thể sống nữa, mà người giàu lại xa hoa dâm dật, người nghèo và người giàu mất đi sự cân bằng."

Lý Cảnh Tập nghe nàng giải thích, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy có cần phân cho mỗi nông dân một mảnh đất không?"

Đường Thư Nghi lắc đầu: "Cái này cần phải có cơ chế đi lên."

Lý Cảnh Tập đang không hiểu, Đường Thư Nghi đang định nói cho cậu bé nghe cơ chế đi lên là gì, lúc này Thuý Vân lại vui vẻ chạy tới: "Phu nhân, Đại công tử Nhị công tử gửi thư về."

Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Mau đưa ta xem."

Thuý Vân đưa thư cho nàng, "Ngài cuối cùng cũng đợi được."

Đường Thư Nghi vui mừng đến mức sắp bật cười, nàng xé mở phong thư, Tiêu Ngọc Châu cũng đi tới xem.

Hai huynh đệ viết hai bức thư riêng, đều kể về hành trình đến Tây Bắc, sau đó là tình hình ở Tây Bắc. Tiêu Ngọc Minh đã vào quân đội, bắt đầu làm từ tiểu binh. Tiêu Ngọc Thần được giao nhiệm vụ làm hậu cần, chịu trách nhiệm ghi lại thương vong của binh sĩ.

Đọc thư xong, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy sự sắp xếp của Tiêu Hoài cũng rất chu đáo. Bồi dưỡng Tiêu Ngọc Minh thành người kế vị của Tây Bắc quân, bắt đầu từ tầng lớp dưới đi lên, như vậy không chỉ có thể làm người khác tín phục, mà còn có thể rèn luyện ý chí của hắn.

Tiêu Ngọc Thần phụ trách ghi lại thương vong, để hắn càng tiếp xúc nhiều với binh sĩ tầng dưới, càng hiểu hơn về đau khổ nhân gian.

Nói chung, nàng không quá lo lắng cho hai nhi tử của mình.

Đọc thư của hai nhi tử xong, liền đến thư của Tiêu Hoài. Thư của hắn đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có nửa trang. Bên trong hỏi thăm nàng và Tiêu Ngọc Châu, sau đó nói hắn lấy được vài món đồ chơi độc lạ, khi về sẽ cầm về cho các nàng.

Đường Thư Nghi hoàn toàn tin tưởng, bức thư này thật ra là Tiêu Hoài viết cho Tiêu Ngọc Châu, nàng chỉ là thuận tiện nhắc tới mà thôi.

Đúng là làm người nghĩ không ra mà.

374

Chỉ là, Tiêu Hoài đúng là rất biết cách kiếm tiền. Bây giờ hắn đang tiến quân công phá thủ phủ Nhu Lợi quốc. Hoàng đế đương nhiệm của Nhu Lợi quốc hoang dâm vô độ, Nhu Lợi quốc đã sớm dân chúng lầm than.

Mỗi thành trì cơ bản không cần phải chiến đấu nhiều, đối phương đã như muốn như không mà đầu hàng. Trong mỗi một thành trì, những gia đình có tài sản phong phú, vì đảm bảo an toàn, cũng vì lôi kéo quan hệ, nhất định tặng cho Tiêu Hoài bọn họ không ít đồ vật quý.

Cho nên nói, chiến tranh là cơ hội phát tài tốt nhất. Chỉ là, người chịu khổ chính là lão bách tính bình thường. Nhưng cứ tiếp tục để Hoàng đế hiện tại của Nhu Lợi quốc thống trị, bọn họ cũng đang phải chịu khổ như vậy. Hơn nữa quá trình xã hội loài người vốn dĩ chính là như vậy, phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân.

Đọc thư xong, Đường Thư Nghi tính toán đại khái, dựa theo tiến trình hiện tại của Tiêu Hoài, ước chừng đến khi qua năm mới mới khởi hoàn trở về. Như vậy cũng tốt, không làm lỡ khoa cử năm sau của Tiêu Ngọc Thần.

Cất bức thư đi, nàng tiếp tục giảng về "cân bằng" cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập nghe, nhưng mới nói được vài câu, Thuý Trúc lại tới, trong tay cầm một bái thiếp. Đường Thư Nghi nhận lấy rồi mở ra xem, không khỏi cau mày lại, thế mà lại là đại phu nhân phủ Thái phó, ngoại gia của Đại hoàng tử phái người gửi bái thiếp đến.

Theo cách nói của Tiêu Hoài, hơn ba năm trước, hắn suýt chút nữa bị gian tế gi ết chết, mà gian tế này đến từ phủ Thái phó. Nói cách khác, Thái phó hoặc Đại hoàng tử đều muốn mạng của Tiêu Hoài.

Tại vì sao? Giữa Tiêu Hoài và Đại hoàng tử hình như cũng không có hận thù gì.

Tuy nhiên, nếu như Đại hoàng tử thông đồng với địch quốc, hắn ta phái người giết Tiêu Hoài, cũng có khả năng đó là ý của Nhu Lợi quốc. Dù sao Tiêu Hoài cũng đóng quân ở biên giới giữa hai nước, hắn kiêu dũng thiện chiến, Nhu Lợi quốc muốn diệt trừ một chủ soái như Tiêu Hoài cũng là chuyện bình thường.

...............

Đường Thư Nghi đặt bái thiếp trong tay xuống, nói với Thuý Trúc: "Ngươi trả lời người của phủ Thái phó, ngày mai ta chờ người đại giá."

Thuý Trúc đi ra ngoài, Đường Thư Nghi tiếp tục giảng bài cho Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập, mặc kệ phủ Thái phó có ý gì, binh đến tướng chặn là được. Lại giảng giải một lúc, Đường An Lạc và Tiết Oánh đến tìm Tiêu Ngọc Châu đi cưỡi ngựa.

Đường Thư Nghi thấy đôi mắt con bé sáng lấp lánh, liền xua tay cho con bé đi. Tiêu Ngọc Châu vui vẻ đứng dậy, nhìn Lý Cảnh Tập hỏi: "Huynh đi không?"

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Muội đi đi."

Tiêu Ngọc Châu biết cậu bé học tập khắc khổ, cũng không nói gì nữa, vui vẻ rời đi cùng Đường An Lạc và Tiết Oánh. Đường Thư Nghi nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Ra ngoài chơi cũng không sao, học gần một canh giờ rưỡi rồi."

Lý Cảnh Tập mím môi dưới nói: "Ta vỡ lòng muộn, còn phải học hỏi nhiều mới đuổi kịp người khác."

Đường Thư Nghi nhìn cậu bé, mỉm cười: "Được, chúng ta tiếp tục học."

Biết chính mình muốn cái gì, hơn nữa chịu được cám dỗ, chính là cơ sở để thành công

Ngày hôm sau, ăn sáng xong không lâu, Khương đại phu nhân của phủ Thái phó đến. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến sảnh đường ở Thế An Uyển để tiếp đón nàng ta. Khương đại phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tròn, làn da trắng, trông vô cùng hoà nhã.

Nàng ta thấy Tiêu Ngọc Châu liền kéo con bé đến bên người khen ngợi một hồi, còn lấy một miếng ngọc bội từ trên người xuống tặng cho con bé. Tiêu Ngọc Châu liếc mắt nhìn Đường Thư Nghi, thấy nàng đồng ý mới nhận lấy.

"Ta thấy tiểu cô nương lớn như này liền thấy yêu thích." Khương đại phu nhân nắm lấy tay Tiêu Ngọc Châu, hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Đường Thư Nghi hạ mắt xuống, sau đó cười nói: "Chín tuổi rồi."

"Ai dô, cũng tầm tuổi với Anh Triết của Đại hoàng tử nhà ta." Khương đại phu nhân nói.

Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi vẫn không thay đổi, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Không phải con nói muốn đi chơi với An Lạc sao? Đi đi."

Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Khương đại phu nhân rồi đi ra ngoài. Khương đại phu nhân nhìn theo bóng lưng của con bé nói: "Đại hoàng tử phi hai ngày trước về nhà, nói mấy ngày trước nhìn thấy tiểu nha đầu nhà ngươi, vừa thấy liền vô cùng yêu thích."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Tiểu nha đầu nha ta, từ nhỏ đã được phụ thân nó quý như bảo bối trên tay, mấy ngày trước Hầu gia viết thư về nha, toàn bộ cả năm tờ giấy lớn đều viết cho khuê nữ bảo bối của chàng ấy. Làm ta cũng ghen tỵ theo."

Nói xong, nàng cười, Khương đại phu nhân cũng cười. Một lúc sau nàng ta nói: "Đại hoàng tử vẫn luôn khâm phục Vĩnh Ninh Hầu anh dũng, mấy ngày trước còn nói nếu có thể kết hôn thì tốt rồi."

Đường Thư Nghi thấy nàng ta đã nói trực tiếp, liền nói: "Hầu gia nhà ta coi nữ nhi như bảo bối, Hầu gia lại xa cách chúng ta hơn ba năm, chuyện hôn sự của hài tử trong nhà, ta vạn lần không dám làm chủ."

Nụ cười của Khương đại phu nhân nhạt đi một chút, "Ngươi nói cũng đúng, chỉ là hôn sự của Hoàng tôn, cũng không phải Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi nói là được, quan trọng là ý của Hoàng thượng."

Đây là dùng Hoàng thượng để ép người, nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi hoàn toàn biến mất, nàng nói: "Đúng vậy, hôn sự của nhi nữ là chuyện lớn. Ta ấy à, tất nhiên mọi chuyện đều nghe Hầu gia nhà ta."

Nếu Hoàng đế dám hạ chỉ ban hôn, nàng dám để Hoàng đế đến Tây Bắc hạ chỉ cho Tiêu Hoài. Để xem vào thời khắc mấu chốt này, Hoàng đế có dám tìm thêm chuyện phiền phức cho Tiêu Hoài hay không.

Khương đại phu nhân nở một nụ cười, đổi chủ đề sang chuyện khác, hai người trò chuyện một lúc, sau đó Khương đại phu nhân cáo từ.

Nàng ta rời đi, Đường Thư Nghi tức giận đến mức suýt nữa chút nữa đập vỡ cái chén, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Bình Luận (0)
Comment