Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 399

399

Hắn không giống Đường Thư Nghi, sợ "Đường Thư Nghi" gây bất lợi cho ba hài tử. Rất rõ ràng "Đường Thư Nghi" xuyên tới đây sớm hơn hắn, từ cách nói chuyện của Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần, hắn biết, "Đường Thư Nghi" là thật tâm đối xử với bọn họ. Hơn nữa chính là, mối quan hệ giữa "Đường Thư Nghi" và ba hài tử không khác gì mẫu tử thân sinh.

Hiển nhiên, nàng thực sự coi ba hài tử thành hài tử của chính mình.

Chỉ là không biết vị "đồng nghiệp" này là người thế nào.

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài mỗi người có suy nghĩ riêng, bên phía Tiêu Ngọc Thần cũng không yên bình. Lúc này, hắn đang nghe Trường Minh bẩm báo: "Quốc Công gia đã trở về thư phòng, xem có vẻ là muốn nghỉ ngơi ở bên đó."

Tiêu Ngọc Thần nghe xong vẻ mặt nặng nề, ngay từ đầu hôm nay, hắn đã phát hiện phụ mẫu mình có gì đó không ổn. Lần đầu tiên hai người gặp mặt sau bốn năm "sinh tử ly biệt", không ôm nhau khóc thì thôi đi, thế mà còn gần như không nói chuyện với nhau. Cho dù ngẫu nhiên nói hai ba câu, cũng chỉ là lời nói khách khí lại xa cách.

Hắn cũng là người đã từng nếm qua tình yêu, tất nhiên biết chuyện này không bình thường, Nhưng hắn không hiểu tại sao hai người họ lại như vậy. Những năm qua, nỗi nhớ của mẫu thân với phụ thân hắn nhìn rõ mười mươi. Mà khi hắn ở Tây Bắc, cũng chưa từng nghe nói bên người phụ thân có nữ tử khác. Vậy vấn đề của hai người nằm ở đâu?

"Đại công tử," Trường Phong lúc này mới nói, "Không phải là... Không phải là..."

Hắn muốn nói lại thôi, Tiêu Ngọc Thần cau mày nói: "Muốn nói thì thì cứ nói thẳng đi."

Trường Phong lấy hết can đảm, "Đại công tử, ngài nói có khi nào, Quốc Công gia bị thương... cái kia... cái kia không được nữa."

Nói xong, hắn lập tức cúi đầu xuống, nhưng hắn cảm thấy suy đoán của mình rất đúng, Quốc Công gia hẳn là phương diện đó không được. Nếu không, tại sao lại ngủ ở thư phòng? Trước đây Quốc Công gia và phu nhân còn rất ân ái.

Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần càng thêm nghiêm túc, hắn cảm thấy rất có thể là vì lý do này. Nhưng nếu đúng là như vậy, đúng là khó nhằn!

"Nhưng sao phụ mẫu hai người lại lãnh đạm đến như vậy?" Hắn hỏi.

Lần này, Trường Minh Trường Phong đều lắc đầu, bọn họ cũng không thể hiểu được. Trường Minh nói: "Đại công tử, ngài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nghe ngóng một chút, xem có đại phu nào chữa trị được phương diện đó."

"Không được!" Tiêu Ngọc Thần trừng mắt hung tợn nhìn Trường Minh nói.

Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, hắn bực bội xua tay: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta cần nghỉ ngơi."

Trường Minh Trường Phong hành lễ với hắn, sau đó lui ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, Trường Phong hạ thấp giọng nói với Trường Minh: "Ngươi là óc heo sao! Quốc Công gia mắc phải loại bệnh này, làm sao có thể nói với bên ngoài."

Trường Minh không vui, vặn lại: "Ai nói ta truyền ra bên ngoài."

Trường Phong: "Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm đại phu có thể trị loại bệnh đó, chẳng phải người ta vừa đoán liền biết là chuyện gì rồi?"

Trường Minh hiểu ra nói: "Ta... Ta không nghĩ nhiều như vậy."

Trường Phong nặng nề thở dài một hơi: "Sao Quốc Công gia lại mắc loại bệnh này chứ?"

Trường Minh cũng thở dài.

*

Đường Thư Nghi lặng lẽ ngồi ở tiểu hoa sảnh trong Thế An Uyển, lắng nghe gió thổi bên ngoài, lồng mỗi một chi tiết sau khi nhìn thấy "Tiêu Hoài" lại như một bộ phim, ở trong đầu cẩn thận lướt xem từng khung từng khung hình một.

Kết quả nàng không phát hiện ra hắn có địch ý với nàng và ba hài tử, nhưng chuyện này cũng không làm nàng buông lỏng cảnh giác. Người giỏi ngụy trang mới càng nguy hiểm hơn.

Một lúc sau, Thuý Trúc Thuý Vân trở về, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm trọng. Quốc Công gia không chết, vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng tình cảm của Quốc Công gia phu nhân có vấn đề.

"Nô tỳ bảo đại ca và cha của nô tỳ bí mật giám sát Quốc Công gia." Thuý Trúc bước vào nhỏ giọng nói.

Loại chuyện giám sát Quốc Công gia này, người bình thường chắc chắn không dám làm. Nhưng Thuý Trúc là người trong nhà, nhà bọn họ là bồi phòng mà Đường Thư Nghi mang từ phủ Đường Quốc Công đến, nếu phải lựa chọn giữa Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, bọn họ tất nhiên sẽ đứng về phía Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ, Thuý Trúc Thuý Vân đi theo sau. Bước vào phòng ngủ, hai người thận trọng hầu hạ. Thuý Vân dọn giường, sau đó giúp Đường Thư Nghi cởi y phục, cuối cùng vẫn không kìm được, nàng ấy nói: "Phu nhân, Quốc Công gia có người khác sao?"

Nàng ấy và Thuý Trúc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đây lý do lớn nhất khiến tình cảm giữa Quốc Công gia và phu nhân xuất hiện khoảng cách.

"Đừng đoán bừa." Đường Thư Nghi nói: "Chỉ là ta và chàng ấy xa cách nhiều năm, trong lòng có chút bất an."

Thuý Trúc Thuý Vân nghe nàng nói vậy, liếc nhìn nhau, hiển nhiên cả hai đều không tin. Nhưng thân là nô tỳ, chủ tử không phép hỏi nhiều, bọn họ cũng không hỏi nữa. Chỉ là trong lòng cả hai người đều oán giận Tiêu Hoài, cuộc sống phu nhân nhà bọn họ mấy năm nay không hề dễ dàng một chút nào, sau khi trở về không an ủi thì thôi, lại còn nơi chốn lộ vẻ xa lạ, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ nhiều.

Đường Thư Nghi tất nhiên nhìn ra cảm xúc của hai người, nhưng nàng không có tâm trạng để ý đến họ, thay y phục ngủ xong liền vẫy tay bảo bọn họ ra ngoài, nàng muốn lên giường nghỉ ngơi. Nhưng sau khi nằm xuống, đầu óc vẫn trong trạng thái căng thẳng, nằm mãi cũng chẳng ngủ được.

400

Nàng cũng coi như là người thấy qua sóng to gió lớn, thật sự cho dù "Tiêu Hoài" này có ác ý với nàng và ba hài tử, nàng cũng không quá lo lắng, binh đến tướng chặn là được rồi. Nhưng điều nàng sợ là, đối phương cũng đoán được nàng là người xuyên đến.

Kể từ khi trở thành Đường Thư Nghi ở đây, nàng cũng không hề cố ý bắt chước Đường Thư Nghi nguyên bản, những người xung quanh cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của nàng. Nhưng bọn họ đều là người bình thường, sẽ không nghĩ tới chuyện ly kỳ như xuyên không. Ngược lại, bọn họ sẽ tự tìm lý do cho những thay đổi của nàng, chẳng hạn như nghĩ thông rồi, chẳng hạn như phải gánh trách nhiệm làm mẫu thân vân vân.

Nhưng nếu "Tiêu Hoài" này xuyên không, có lẽ hắn cũng như nàng, có ký ức của tiền thân. Cho dù không có ký ức của tiền thân, hắn cũng có thể đã phát hiện ra thân xác này có chỗ khác thường, chẳng hạn như tình cảm của nàng dành cho Tiêu Hoài.

Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế tiền thân, sống cuộc sống cầm sắt hòa minh với Tiêu Hoài như lúc trước, cho nên ngay từ đầu, nàng đã không che giấu sự lãnh đạm của mình với hắn.

Thậm chí nàng cũng đã tìm ra lý do: Trượng phu chết nhiều năm, trái tim nàng cũng đã như tro tàn, cho dù trượng phu có sống lại, nàng cũng không cách nào khơi đống tro tàn đó. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy lý do này thật vớ vẩn, nhưng nàng cứ vớ vẩn thì sao, người khác làm gì được nàng?

Ai có thể nghĩ rằng nàng không phải là Đường Thư Nghi ban đầu?

Nhưng "Tiêu Hoài" này không phải là người bình thường!

Nếu hắn cũng xuyên không, kết hợp với kinh nghiệm của hắn, rất có khả năng đã đoán ra nàng cũng xuyên đến. Chuyện xuyên không này là bí mật lớn nhất của nàng, nàng không muốn bất kì ai biết. Nhưng bây giờ, bí mật này có khả năng đã bị người khác đoán ra, nàng không căng chặt tinh thần sao được?

Bên ngoài gió vẫn thổi xào xạc, làm khung cửa rung chuyển. Ngày mai hẳn là một ngày âm u, hẳn là ông trời cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng. Nghĩ như vậy, Đường Thư Nghi xoay người lại, sau đó bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu....

Cả một đêm không ngủ ngon giấc, ngày hôm sau Đường Thư Nghi dậy hơi muộn. Sửa soạn xong liền ra khỏi phòng, nhìn thấy Triệu quản gia đang đợi ở tiểu hoa sảnh bên ngoài. Đường Thư Nghi đi đến chủ vị ngồi xuống, nhận lấy trà do Thuý Vân đưa tới, hỏi Triệu quản gia: "Có chuyện gì vậy?"

Triệu quản gia lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Đường Thư Nghi, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, cúi xuống nói: "Sáng sớm hôm nay có binh lính từ ngoại thành đến đưa rất nhiều đồ vật, Quốc Công gia nói để ngài an bài."

Khi nói lời này, hắn cẩn thận hơn bình thường rất nhiều. Hôm qua Quốc Công gia trở về, nhưng lại không ở trong viện tử của phu nhân, mà lại một mình sống ở thư phòng, rất nhiều người trong phủ đều biết chuyện này, hắn là đại quản gia nên đương nhiên cũng biết.

Đường Thư Nghi phát hiện ra sự bất thường của hắn, nhưng coi như không nhìn thấy, nhấp một ngụm trà nói: "Bọn họ đưa gì đến?"

Triệu quản gia vội vàng trả lời: "Chủ yếu là vàng bạc châu báu và đồ chơi quý giá."

Đường Thư Nghi biết, Tiêu Hoài đánh hạ một quốc gia, cho dù quốc gia đó không lớn, nhất định cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều. Chỉ là không ngờ tới, hắn sẽ giao cho nàng xử lý những thứ này. Nhưng nếu như Tiêu Hoài đã làm như vậy, nàng cũng không từ chối, liền nói: "Nhập vào sổ sách, cho vào kho chung."

Để nàng xử lý, nàng tất nhiên sẽ không bỏ đồ vào tư khố của Tiêu Hoài.

"Vâng." Triệu quản gia vâng một tiếng, sau đó nói: "Quốc Công gia nói hôm nay muốn đến phủ Đường Quốc Công bái kiến Đường Quốc Công."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Lát nữa ta đến nhà kho chọn vài món lễ vật."

Triệu quản gia hành lễ rồi lui xuống, lát sau Thuý Trúc đi tới, nàng ấy đến gần Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Cha nô tỳ vừa nói với nô tỳ, đêm qua tầm giờ hợi Quốc Công gia thổi nến, một mình đi ngủ. Hôm nay giờ Mão thức dậy lên triều, triều sớm kết thúc Quốc Công gia lại đến đại doanh ngoại thành, bây giờ còn chưa về phủ."

"Hôm nay là ai hầu hạ bên người chàng ấy?" Đường Thư Nghi hỏi.

Thuý Trúc đáp: "Triệu Lục, nhi tử của Triệu quản gia."

Đường Thư Nghi gật đầu, đây là chuyện bình thường. Triệu quản gia là đại quản gia trong phủ, đương nhiên sẽ mở đường cho nhi tử mình. Không có tương lai nào tốt hơn bằng việc được hầu hạ bên người Quốc Công gia.

"Hiểu rồi, bảo đại ca và cha ngươi cẩn thận, đừng để bị phát hiện." Đường Thư Nghi dặn dò.

Thuý Trúc gật đầu, lúc này rèm cửa được vén lên, Tiêu Ngọc Châu đi vào. Con bé mang vẻ mặt lo lắng đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi, bộ dáng muốn nói lại thôi. Đường Thư Nghi thở dài, chỗ không hay nhất trong trạch môn chính là không có riêng tư. Chuyện Tiêu Hoài tối qua ngủ ở thư phòng, phỏng chừng bây giờ mọi người trong phủ đều biết.

Vẫy vẫy tay ý bảo nha hoàn bà tử lui ra ngoài, nàng kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống, đang định lên tiếng thì giọng nói của Thuý Trúc từ ngoài cửa truyền đến: "Thỉnh an Đại công tử Nhị công tử."

Đường Thư Nghi ngậm miệng lại, chờ người đến rồi cùng nhau "giải thích". Rèm cửa lại được vén lên, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi vào. Chuyện đầu tiên hai người họ làm khi bước vào là nhìn sắc mặt của nàng. Đường Thư Nghi phất phất tay bảo hai người ngồi xuống.

"Chuyện giữa ta và phụ thân của các con, các con không cần lo lắng, chúng ta sẽ tự mình giải quyết." Đường Thư Nghi nói.
Bình Luận (0)
Comment