Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 453

453

Tiêu Ngọc Thần lại sải bước đi về phía thư phòng, liền nhìn thấy một bức thư nằm ở giữa bàn. Hắn đi tới cầm bức thư lên, chậm rãi xé phong thư, cầm lấy lá thư rồi mở ra, nét chữ xinh đẹp đập vào tầm mắt, trái tim hắn đột nhiên ấm áp.

Hạ mắt xuống cẩn thận nhìn từng câu từng chữ, bên trong không có những ngôn ngữ ái muội gì, chỉ có những dòng chữ giản dị kể lại chuyện xảy ra trong ngự thư phòng, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần lại tràn đầy cảm xúc.

Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mà Liễu Bích Cầm mang lại cho hắn, lúc đó mặc dù Liễu Bích Cầm khiến trái tim của hắn cảm thấy mềm nhũn, nhưng có lúc lại cảm thấy trống rỗng. Còn Giai Ninh lại cho hắn một loại cảm giác, có thể sánh vai cùng nhau trở thành chỗ dựa vững chắc.

Xem đi xem lại bức thư vài lần, hắn lấy giấy bút ra bắt đầu trả lời. Kể chuyện hôm nay nghe thấy có thánh chỉ đến hắn căng thẳng như thế nào, còn có hôm nay hắn săn được hai con thỏ, cảm thấy rất dễ thương, ngày mai phái người mang qua cho nàng ấy......

Gió đêm nay hơi lạnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút hương vị mùa xuân.

Gần đến cuối năm, triều đình luôn rất bận rộn. Nhưng năm nay, có vẻ như xảy ra nhiều chuyện hơn những năm trước. Chủ yếu là mỗi lần thượng triều, đều có rất nhiều triều thần thượng tấu lập Thái tử.

Hoàng đế mỗi lần đều hàm hồ cho qua chuyện, nhưng ngày nào cũng có rất nhiều tấu chương đòi lập Thái tử, đặt ở trên bàn của Hoàng đế. Nương gia của Hoàng hậu và ngoại gia của Tứ hoàng tử đều cố hết tất cả sức lực lôi kéo triều thần, sau khi Hoàng đế biết chuyện, giận đến mức quăng vỡ mấy chén trà.

Cả triều đình có thể nói là sóng ngầm cuộn trào, nhưng ngày tháng ở phủ Định Quốc Công vẫn cứ tuần tự mà tiến. Sản nghiệp trong phủ đã kết toán xong, Đường Thư Nghi giống như năm ngoái, ban cho mỗi vị quản sự hai mươi lượng bạc, coi như là thưởng cuối năm.

Tiếp theo nàng phải chuẩn bị đồ cho năm mới, năm ngoái bọn họ còn giữ tang, mọi thứ đều làm đơn giản. Năm nay thì khác, bọn họ không cần phải giữ tang, Tiêu Hoài đã trở lại, phủ Định Quốc Công phải qua lại với những nhà quyền quý ở Thượng Kinh, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước.

Giờ khắc này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đang ngồi trước bàn lớn, một người nói một người viết, bọn họ đang lập danh sách mua đồ, còn Tiêu Hoài thì ngồi cách đó không xa. Mấy ngày nay, chỉ cần hắn không có chuyện liền đến Thế An Uyển.

Nếu Đường Thư Nghi nhàn rỗi, hai người sẽ trò chuyện chơi cờ, nếu nàng bận, Tiêu Hoài sẽ ngồi ở một bên. Nếu có chuyện gì có thể giúp, hắn liền nghe Đường Thư Nghi phân phó.

"Ngày mốt là đại thọ năm mươi tuổi của Dương thái sư, hôm trước ta đã nhận được thiếp thư." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Châu đang viết chữ, nói: "Con xem nên tặng quà gì mới phù hợp?"

Tiêu Hoài nghe xong nói: "Theo quy củ là được, Dương thái sư là đứng về phe Tứ hoàng tử."

Đường Thư Nghi nghe vậy thì sững sờ, nàng đã nhìn thấy Tứ hoàng tử vài lần, mỗi lần nhìn thấy tinh thần vô duyên vô cớ mà căng chặt lại, chủ yếu là vì một thân lệ khí của Tứ hoàng tử này, như thể có thể lao vào người khác đánh một trận bất cứ lúc nào. Cũng không biết hắn ta đã trải qua cái gì mới hình thành tính khí như thế này.

"Tại sao Dương thái sư lại đứng về phe Tứ hoàng tử? Bọn họ hình như không có điểm chung nào.” Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài lắc đầu: "Cái này còn chưa xác định, ta đang điều tra."

Đường Thư Nghi suy nghĩ đến lúc đó nên tặng quà mừng gì, sau đó hỏi: "Hôm đó Quốc Công gia có đi không?"

"Đi, đến hôm đó ta đi cùng phu nhân." Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nhìn Tiêu Ngọc Châu đang viết danh sách. Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Cảnh Tập luyện võ với ngài thế nào rồi?"

Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, "Nó coi như cũng chăm chỉ, chỉ là không có thiên phú ở mặt võ đạo. Luyện tập tăng cường bản thân tự bảo vệ mình thì vẫn được."

Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói vậy, dừng cây bút trong tay lại nói: "Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài, Lý Cảnh Tập ở phương diện khác rất thông minh."

Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liếc mắt nhìn nhau, ý vị trong mắt đều có chút phức tạp. Đường Thư Nghi thu hồi ánh mắt nói: "Đúng vậy, Cảnh Tập là một hài tử rất ngoan."

Lúc này, Tiêu Hoài cũng nói: "Sau này nó cũng không trở thành đại tướng quân, tư chất như vậy có thể tự bảo vệ mình rồi."

Tiêu Ngọc Châu cười vui vẻ, sau đó cúi đầu tiếp tục viết chữ. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại liếc mắt nhìn nhau, xem tình hình hiện tại, rất có thể Ngọc Châu và Cảnh Tập từ thanh mai trúc mã phát triển thành ái mộ lẫn nhau. Hai người cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Chỉ là, trong lòng Tiêu Hoài nghĩ, về sau khi quản giáo Lý Cảnh Tập cần phải nghiêm khắc hơn. Mà Đường Thư Nghi lại đang suy nghĩ, làm sao lồng ghép tư tưởng phải toàn tâm toàn ý đối đãi với tức phụ của mình trong khi chỉ dạy Lý Cảnh Tập.

Hai ngày sau, thọ thần của Dương thái sư, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đi, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần đi. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi xe ngựa, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cưỡi ngựa. Đến cổng phủ Thái sư, xe ngựa dừng lại, sau đó rèm xe ngựa được vén lên, bàn tay Tiêu Hoài duỗi ra.

Tiêu Ngọc Châu dựa vào cánh tay hắn xuống xe trước, sau đó Đường Thư Nghi đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay to lớn của hắn, mượn sức tay của hắn mà nhấc váy xuống xe ngựa. Đợi nàng đứng vững, Tiêu Hoài mới lưu luyến buông tay nàng ra. Nhưng cho dù như vậy, cảm giác mềm mại mịn màng vẫn cứ quanh quẩn trong lòng bàn tay.

Còn Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn một cái, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, hàn huyên với Đại phu nhân phủ Thái sư đang đứng nghênh đón.

"Đây là Khang Lạc quận chúa đúng không?" Nói xong nàng ấy chuẩn bị hành lễ, Tiêu Ngọc Châu vội vàng trốn sang một bên, nói: "Phu nhân là trưởng bối, ta nên hành lễ với ngài mới đúng."

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười kéo lấy Dương đại phu nhân, "Nó chỉ là tiểu hài tử mà thôi, không cần đa lễ như vậy."

Dương phu nhân mắt đầy ý vừa lòng mà nhìn Tiêu Ngọc Châu vài lần, sau đó nói với Đường Thư Nghi: "Ngài đúng là rất biết dạy dỗ hài tử."

Đường Thư Nghi mỉm cười khiêm tốn, sau đó cùng nhau vào phủ. Bên kia, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đi cùng Dương đại gia vào phủ.

454

Dương thái sư quan vị nhất phẩm, phủ đệ tất nhiên rất lớn. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên kiệu nhỏ được Dương phủ chuẩn bị từ trước, đi theo Dương đại phu nhân vào phủ. Dương đại phu nhân là một người rất biết nói chuyện, trên đường giới thiệu cảnh trí trong phủ cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu nghe, nàng ấy nói chuyện hài hước, bất tri bất giác liền đến hậu biện.

Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu hành lễ vãn bối với Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân vội vàng duỗi tay nâng hai người dậy, "Ở chỗ lão bà tử ta không cần đa lễ như vậy."

Bà ấy là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Đường Thư Nghi cũng vậy, chưa kể thân phận của Tiêu Ngọc Châu còn là quận chúa. Bà ấy cho dù có lớn tuổi, cũng không thể thản nhiên tiếp nhận hai người hành lễ được.

"Ai dô, quận chúa đúng là một hài nhi đáng yêu." Dương lão phu nhân kéo Tiểu Ngọc Châu nhìn trên nhìn dưới, sau đó nói với Đường Thư Nghi: "Ngài đúng là người biết dạy dỗ hài tử."

Đường Thư Nghi mỉm cười khiêm tốn: "Ở nhà cũng rất nghịch ngợm."

Dương lão phu nhân kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi bên người mình, bộ dáng vô cùng thích con bé. Bà ấy và Dương đại phu nhân đều quá nhiệt tình với Ngọc Châu, Đường Thư Nghi không khỏi đề phòng thêm vài phần.

Hàn huyên một lúc, Tiêu Ngọc Châu đi chơi với vài vị tiểu thư của Dương gia, Đường Thư Nghi tiếp tục trò chuyện với Dương lão phu nhân. Qua một lúc, Dương lão phu nhân hỏi: "Khang Lạc quận chúa năm nay bao nhiêu tuổi?"

Đường Thư Nghi mỉm cười đáp: "Qua năm sau là mười một tuổi."

"Đúng là một hài tử ngoan, về sau nhất định sẽ có tạo hoá lớn." Dương lão phu nhân nói.

"Gì mà tạo hoạ hay không tạo hoá, một đời thuận lợi bình an là được rồi." Đường Thư Nghi đoán có khả năng bà ấy muốn mai mối, chỉ là không biết muốn mai mối cho ai. Nhưng Dương lão phu nhân lại không nói thêm gì nữa, một lúc sau, khách khứa cũng đến gần đông đủ, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu vào tiệc.

Nàng ngồi cùng Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân, Đường Thư Nghi cuối cùng cũng không nhịn được tò mò, thấp giọng hỏi Đường đại phu nhân: "Dương thái sư và Tứ hoàng tử có quan hệ gì?"

"Muội tò mò vì sao Dương thái sư lại đứng về phía Tứ hoàng tử?" Đường đại phu nhân hỏi.

Thấy Đường Thư Nghi gật đầu, Đường đại phu nhân nói: "Ta cũng rất tò mò. Mẫu phi Viên phi của Tứ hoàng tử xuất thân bình thường, lúc trước cũng chỉ là quan ngũ phẩm. Vẫn là sau khi nàng ta sinh hạ Tứ hoàng tử, Viên gia mới khởi sắc thêm vài phần, chỉ có điều bây giờ quan vị cao nhất của Viên gia cũng chỉ mới tam phẩm. Hơn nữa vốn dĩ Viên gia và Dương gia cũng không có qua lại gì."

Lông mày Đường Thư Nghi khẽ nhíu lại, Đường đại phu nhân lại nói: "Chỉ là gần đây, Viên gia rất biết lăn lộn. Cách đây một đoạn thời gian, còn đến phủ chúng ta thăm dò, để thứ tử nhà bọn họ cưới An Lạc nhà chúng ta. Hừ, bọn họ đúng là dám nghĩ, một quan tam phẩm lại dám muốn liên hôn với chúng ta. Cho rằng nhà bọn họ có ngoại tôn là Hoàng tử liền ghê gớm lắm sao."

"Nhị tẩu hẳn là tức giận lắm đi?" Trong lòng Đường Thư Nghi cũng rất tức giận, không nhìn lại nhà mình là loại như thế nào.

"Còn không phải sao, tức đến nỗi muội ấy cả ngày không ăn cơm." Đường đại phu nhân thở dài: "Mấy ngày nay muội ấy vẫn buồn bực chuyện hôn sự của An Lạc, còn đang đau đầu đây."

Đường Thư Nghi cũng thở dài, điều kiện lựa chọn con rể của Đường nhị phu nhân quá khắc nghiệt, ngoại hình, xuất thân, học vấn, nhân phẩm đều phải tốt, còn phải yêu Đường An Lạc, người như vậy đi đâu tìm được?

Nhưng thân là mẫu thân, Đường Thư Nghi có thể hiểu được tâm tình của nàng ấy. Nữ nhi gả cho nhà người khác rồi, không thể ngày ngày trông nom như trước, chỉ mong tìm được người mọi mặt đều tốt, bảo đảm nữ nhi sau này có cuộc sống tốt đẹp.

Đúng là thương xót cho tấm lòng phụ mẫu ở trên đời!

Yến hội kết thúc, Đường Thư Nghi dẫn theo Ngọc Châu, hội họp với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Hoài ở cửa lớn, sau đó cùng nhau về nhà. Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi cùng nhau trở về Thế An Uyển, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi nói:

"Hôm nay Dương lão phu nhân và Dương đại phu nhân quá mức nhiệt tình với Ngọc Châu, Dương lão phu nhân còn nói Ngọc Châu có tạo hóa lớn, Dương gia đây là có ý gì? Chẳng lẽ là nghĩ...."

Đường Thư Nghi nghĩ đến một khả năng, cơn giận giận đột nhiên xông thẳng lên đầu, "Tứ hoàng tử kia hẳn là mười tám, mười chín tuổi đi? Mặc dù còn chưa có chính phi, nhưng nghe nói có hai trắc phi, loại đồ vật như vậy cũng dám mơ đến nữ nhi của ta."

Nàng không hề có chút lòng tôn kính nào đối với Hoàng gia, mắng Tứ hoàng tử là đồ vật coi như là tốt rồi, ít nhất không mắng hắn ta còn không phải là đồ vật.

Tiêu Hoài rót một chén trà rồi đặt vào tay nàng, "Phu nhân yên tâm, bọn họ sẽ không thành công."

Nhưng Đường Thư Nghi làm sao có thể yên tâm, nàng nhìn Tiêu Hoài, đè thấp giọng xuống nghiêm túc nói: "Nếu như Hoàng đế ban hôn cho Ngọc Châu và Tứ hoàng tử, liệu Quốc Công gia có dám tạo phản?"

Không thể không nói, Tiêu Hoài đã cho Đường Thư Nghi sự tự tin rất lớn. Nếu như Tiêu Hoài không trở về, Hoàng đế làm ra chuyện hại ba hài tử, nàng hẳn là chỉ có thể làm mưa làm gió ở sau lưng. Nhưng Tiêu Hoài đã trở lại, nàng có tự tin tạo phản.

Tiêu Hoài thấy nàng thản nhiên nói ra câu tạo phản như vậy, có hơi buồn cười, nhưng thấy nàng nghiêm túc như vậy, chỉ có thể kìm nén vẻ mặt muốn cười lại, nghiêm túc nói: "Ta tất nhiên đều nghe lời phu nhân."

Đường Thư Nghi: "......."

Được rồi, cho dù thế nào cũng là đồng ý rồi.

"Đương nhiên, tạo phản chỉ là hạ sách." Đường Thư Nghi lại nói: "Nếu đã đoán được suy nghĩ của bọn họ, chúng ta chuẩn bị trước là được."

Tiêu Hoài gật đầu: "Tứ hoàng tử và Viên gia đều không đủ đáng sợ, mấu chốt bây giờ chính là Dương thái sư."

"Tại sao Dương thái sư lại đứng về phe Tứ hoàng tử?" Đường Thư Nghi lần nữa nghi ngờ hỏi.
Bình Luận (0)
Comment