Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 509

509

"Về sau phải sống tốt với Giai Ninh, tình cảm giữa người với người là qua lại, con đối xử tốt với phu nhân của con, nàng ấy cũng sẽ đối xử tốt với con." Đường Thư Nghi lại nói.

Nếu ngươi tam thê tứ thiếp, còn mong thê tử toàn tâm toàn ý với ngươi, đó chính là mơ mộng hão huyền. Chỉ là nàng không thể nói rõ ràng như vậy, hy vọng Tiêu Ngọc Thần có thể tự mình hiểu ra.

"Nhi tử biết rồi." Tiêu Ngọc Thần lại nói, sau đó liếc nhìn Tiêu Hoài đang ngồi đó uống trà, hắn đứng dậy cáo từ.

Đợi hắn rời đi, Đường Thư Nghi chậc chậc hai tiếng nói: "Không ngờ quý phụ cổ đại lại biết cách chơi như vậy."

Ánh mắt nàng mang theo ánh sáng hóng chuyện, Tiêu Hoài không khỏi nở nụ cười: "Văn minh nhân loại mặc dù đang phát triển, nhưng bản tính sẽ không thay đổi. Ví dụ một người nào đó theo đuổi kích thích và cảm giác mới mẻ, đương nhiên kẻ có đầu óc ngu ngốc, cho dù là thời đại nào, cũng sẽ làm ra chuyện ngu ngốc."

Đường Thư Nghi nhìn hắn mỉm cười: "Chàng theo đuổi kích thích và cảm giác mới mẻ sao?"

"Đương nhiên." Tiêu Hoài vừa nói vừa đưa môi đến tai nàng, thì thầm vài câu, kết quả bị Đường Thư Nghi đẩy, đánh mạnh vào cánh tay hắn. Tiêu Hoài bật cười lớn, Đường Thư Nghi trừng hắn, hắn ngừng cười nói: "Nàng định dùng tay Lương quý phi diệt trừ Mạnh Tú Trân?"

"Đúng vậy." Đường Thư Nghi ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế nói: "Phu nhân của Phan Bân nghe nói tính tình táo bạo, nếu như biết chuyện giữa Phan Bân và Mạnh Tú Trân, nhất định sẽ không nhịn nổi giận."

“Mà Phan Bân là một vị công tử bột, cũng không có chức vị trong triều đình, Phan nhị phu nhân trừng trị hắn ta cũng không cần bận tâm quá nhiều, khả năng làm ầm lên rất lớn. Làm lớn chuyện lên, Lương quý phi tất nhiên sẽ biết. Với tính tình của Lương quý phi, cho dù Lương Kiện An có chết, cho dù Mạnh Tú Trân và Lương Kiện An đã hoà ly, Mạnh Tú Trân làm loại chuyện này nàng ta cũng không thể chịu đựng được. Dù gì khi người khác nói về Mạnh Tú Trân, cũng sẽ nhắn đến Lương Kiện An."

"Có thể," Tiêu Hoài nói.

Bên phía phủ Đoan thân vương, sau khi trở về phủ, Giai Ninh quận chúa trực tiếp đến thư phòng của Đoan thân vương. Thấy hắn ta đang nhàn nhã dựa vào ghế gấm, xung quanh còn có vài tỳ nữ xoa bóp đấm lưng cho hắn ta.

Giai Ninh quận chúa nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó hành lễ: "Phụ vương."

Đoan thân vương ngồi dậy, phất phất tay để mấy tỳ nữ lui xuống, "Ngươi lại có chuyện gì vậy?"

Vừa nói, hắn ta vừa cầm chén trà lên uống.

Giai Ninh quận chúa đi đến vị trí đối diện ngồi xuống, trực tiếp nói: "Hôm nay ta gặp Tào thị."

"Phụt…”

Đoan thân vương phun một ngụm trà ra, sau đó đứng dậy chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi... Ngươi đúng là quá vô pháp vô thiên rồi, ta là lão tử của ngươi, chuyện của ta không đến lượt ngươi quản."

Giai Ninh quận chúa vẻ mặt bình tĩnh mà đứng ở đó, nhìn Đoan thân vương chống eo mắng nàng ấy. Nàng ấy lại nghĩ đến mẫu thân của mình, gả cho một người như vậy, cả đời đã định sẵn là một tấm bi kịch.

Đoan thân vương mắng xong, nàng ấy nói: "Phụ thân qua lại với Tào thị kia là bởi vì nàng ta có vài phần giống mẫu thân sao?"

Đoan thân vương bị nói trúng tim đen, đột nhiên có chút ủ rũ. Hắn ta lại ngồi xuống bày ra bộ dáng vô lại, "Ngươi nói bậy gì vậy?"

"Phụ thân, sau khi gả cho người mẫu thân đối với người thế nào, người là người rõ nhất. Có thể nói, toàn bộ tâm trí của mẫu thân đều đặt lên ngài, phụ thân người cho dù không cảm ơn mẫu thân, cũng không thể không tôn trọng mẫu thân như vậy."

Đoan thân vương nghe nàng ấy nói như vậy, lại ngồi thẳng dậy nhìn nàng ấy nói: "Ta làm cái gì không tôn trọng mẫu thân ngươi? Ta... Ta nhớ nàng ấy mới đối xử tốt với Tào thị, người có vài phần giống nàng ấy một chút mà thôi."

Giai Ninh quận chúa hít sâu một hơi, "Người đối xử với Tào thị, người giống mẫu thân ta vài phần như một món đồ chơi, đó là tôn trọng mẫu thân ta sao?"

"Ngươi..." Đoan thân vương nhất thời không biết nên nói gì, qua một lúc sau hắn ta lại nói: "Ngươi lúc nào cũng nói chuyện cho mẫu thân ngươi, tại sao không thể suy nghĩ cho ta? Ta bị người ta đội nón xanh, nhi tử sủng ái nhiều năm cũng không chắc là nhi tử của ta. Tỷ đệ các ngươi lại hận ta như vậy, ta… ta cũng chỉ nhớ đến mẫu thân ngươi.”

“Nếu nàng ấy còn sống, làm sao ta có thể bị tiện nhân đó lừa gạt, làm sao ta có thể sống một cuộc sống không vừa ý như vậy? Giai Ninh, ngươi có thể hiểu ta?"

Giai Ninh quận chúa suýt chút nữa bị tức đến cười ra tiếng, "Mẫu thân con là Vương phi của người, không phải mẫu thân của người."

Đoan thân vương bị nàng ấy nói đến đỏ cả mặt, vợ cả của hắn ta đối với hắn ta mà nói chính là một sự tồn tại thê tử như mẫu thân. Chỉ là lúc đó hắn chán ghét sự quản giáo của nàng ấy, làm ra rất nhiều chuyện hoang đường.

"Được rồi, được rồi," Hắn ta không kiên nhẫn xua tay, "Ngươi muốn ta cắt đứt với Tào thị đúng không? Được, ta cắt đứt, về sau ta sẽ không gặp nàng ta nữa là được rồi chứ?"

"Hy vọng phụ vương nói lời giữ lời." Giai Ninh quận chúa đứng dậy hành lễ với: "Nữ nhi xin cáo lui."

Đoan thân vương ừm một tiếng, nhưng đợi đến khi nàng ấy đi tới cửa, lại nói: "Có người bảo ta lấy một vị Vương phi khác, ngươi thấy có nên lấy hay không?"

Hắn ta coi như nhìn rõ, hắn ta đấu không lại nữ nhi này.

Giai Ninh quận chúa quay đầu lại, nhìn hắn ta nói: "Nếu phụ vương muốn tái giá, nữ nhi tất nhiên không thể cấm được. Nhưng mà, lần này phụ vương tốt nhất nên lau sạch mắt mà chọn."

Bị bóc lấy nỗi đau, Đoan thân vương tức giận đến mức chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi... Ngươi tức chết ta đi."

Giai Ninh quận chúa: "Nếu như phụ vương sợ giẫm lên vết xe đỗ, vậy thì đừng tái hôn nữa."

Nàng ấy bước ra bên ngoài, trong lòng nghĩ phải điều tra cho rõ là ai muốn phụ vương nàng ấy tái giá.

510

Trong tình huống bình thường phụ thân muốn tái giá, nữ nhi không nên quản. Giai Ninh quận chúa cũng không muốn quản, nhưng nàng ấy bị vị kế thất trước kia của phụ vương hại chịu không ít khổ, nàng ấy không dám để phụ vương tái giá nữa.

Hơn nữa, vật họp theo loài người phân theo nhóm, với tính cách kia của phụ vương nàng ấy, mấy kẻ qua lại với hắn ta có mấy người là tốt? Nếu như lại cưới một vị khắc nghiệt hà khắc trở về, cuộc sống của tỷ đệ bọn họ lại quay về quá khứ.

.......

Sáng hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Thuý Vân đến bẩm báo với Đường Thư Nghi, người theo dõi Phan Bân trở về báo, Phan Bân đã đến chỗ Mạnh thị.

Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy đi đến phủ Bình Dương Hầu. Hai nhà cách nhau không xa, đi một lát liền tới. Gã canh cửa thấy là xe ngựa của phủ Định Quốc Công, vội vàng chạy lên phía trước thỉnh an. Thuý Vân nói rõ ý đồ hôm nay bọn họ đến, gã sai vặt lập tức chạy vào trong bẩm báo, không lâu sau, một quản sự ma ma bước nhanh tới.

Bà ấy đứng bên ngoài xe ngựa hành lễ, "Thỉnh an Quốc Công phu nhân."

Đường Thư Nghi xuống xe ngựa, đi theo bà ấy vào viện của lão Hầu phu nhân. Bình Dương Hầu phu nhân và Phan nhị phu nhân đều ở đó, gặp mặt tất nhiên lại hàn huyên một hồi. Sau đó lão Hầu phu nhân hỏi Đường Thư Nghi: "Sao không dẫn tiểu nha đầu nhà ngài cùng tới?"

"Ở nhà có có chút chuyện, nó còn đang ở nhà." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.

"Ngài là một người biết dạy dỗ hài tử, ba hài từ đều được ngài dạy rất tốt." Lão Hầu phu nhân lại nói: "Tiểu nha đầu nhà ngài bao lớn rồi?"

Đường Thư Nghi vừa nghe bà ấy nói câu này, liền biết lại có ý tứ muốn thăm dò, nàng nói: "Mười một."

"Cũng là đại cô nương rồi." Lão Hầu phu nhân mỉm cười nói.

Lúc này, Bình Dương Hầu phu nhân nói: "Văn Thụy nhà ta cũng trạc tuổi con bé."

Thế tử Bình Dương Hầu tên là Phan Văn Thuỵ.

Đường Thư Nghi không tiếp lời của nàng ấy, Bình Dương Hầu phu nhân và lão Hầu phu nhân biết loại chuyện này, không thể nói một hai câu mà thành được, cũng không nhắc đến nữa.

Lại tán gẫu thêm vài câu, Đường Thư Nghi nói: "Hôm nay ta đến đây là có chút chuyện muốn nói với Nhị phu nhân."

Lời nói của nàng khiến lão Hầu phu nhân sững sờ một lúc, Phan nhị phu nhân càng ngạc nhiên hơn, ngày thường nàng ấy cũng không thường qua lại với Đường Thư Nghi. Lão Hầu phu nhân sững sờ xong, nhìn Phan nhị phu nhân nói: "Vậy con mời Quốc Công phu nhân đến viện ngồi chơi đi."

"Vâng."

Phan nhị phu nhân đứng dậy làm động tác mời, Đường Thư Nghi đi theo đến viện của nàng ấy. Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi nói: "Hôm nay đến đây cũng hơi băn khoăn, nhưng có một số việc ta cảm thấy phải để nhị phu nhân biết mới được."

Phan nhị phu nhân vừa nghe nàng nói vậy, liền biết không phải chuyện tốt. Nàng ấy cau mày nói: "Quốc Công phu nhân ngài nói đi."

"Ta nghe nói Phan nhị lão gia có qua lại thân mật với Mạnh thị." Đường Thư Nghi trực tiếp nói.

Phan nhị phu nhân nghiến chặt răng, bàn tay siết chặt đến run rẩy, nàng ấy vừa tức giận lại xấu hổ. Nhưng nàng ấy cũng không bị loại cảm xúc này cuốn đi lý trí, nàng ấy hỏi: "Làm sao Quốc Công phu nhân biết?"

"Tình cờ biết được." Đường Thư Nghi trả lời.

"Theo như ta biết, Quốc Công phu nhân không phải là một người hay lo chuyện bao đồng." Phan nhị phu nhân lại nói.

Đường Thư Nghi nhìn nàng ấy nói: "Quả thật như vậy, nhưng trước kia nhà ta có chút ân oán với Mạnh thị, Nhị phu nhân hẳn là biết chuyện này."

Phan nhị phu nhân gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Vốn dĩ mọi chuyện đã qua đi, ân oán cũng nên kết thúc. Nhưng mà Mạnh Thị kia lại ở sau lưng giở thủ đoạn nhỏ, làm ta không vui, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta."

Nàng nói thẳng thừng như vậy, nhưng cũng tràn đầy chân thành, đây là đang biến tướng nói, ta chính là muốn dùng tay ngươi để thu thập Mạnh Thị. Phan nhị phu nhân là một người thông minh, tất nhiên hiểu ý của nàng. Chỉ có điều, nàng ấy cũng không vì bị Đường Thư Nghi lợi dụng mà cảm thấy khó chịu.

Nếu như Đường Thư Nghi biết giữa Phan Nhị và Mạnh thị có cấu kết, nghĩ thôi đã có rất nhiều cách để lấy chuyện này làm nhục Mạnh thị, khiến Mạnh thị không thể ở lại Thượng Kinh. Nhưng mà, nếu nàng làm như thế, nhất định sẽ dính đến Phan Nhị.

Nếu đúng như vậy, nàng ấy ở dưới tình huống không biết gì cả, đột nhiên biết phu quân của mình ở bên ngoài có người khác, không chỉ bị người ta cười nhạo, còn rất bị động. Nhưng bây giờ nàng ấy biết trước, vậy thì có thể chuẩn bị đầy đủ, tranh chút lợi ích cho mình và hài tử, đồng thời có thể mạnh mẽ trừng trị Phan Nhị và Mạnh Thị.

"Cảm tạ Quốc Công phu nhân đã báo cho." Phan nhị phu nhân nghiêm túc nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Không cần, ta và ngươi cùng chung lợi ích."

Vốn dĩ muốn lợi dụng người ta, nàng không dám nhận lời cảm tạ này.

Nhị phu nhân cũng mỉm cười: "Quốc Công phu nhân hào phóng."

Hai người coi như nói chuyện tận hứng, lại tán gẫu thêm một lúc, Đường Thư Nghi lại về viện của lão Hầu phu nhân rồi cáo từ rời đi. Đợi nàng đi, lão Hầu phu nhân hỏi Phan nhị phu nhân: "Quốc Công phu nhân tìm con làm gì?"

Phan nhị phu nhân vẻ mặt bi thương: "Mẫu thân, con thật sự mất hết mặt mũi rồi."
Bình Luận (0)
Comment