Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 567

567

Đường nhị phu nhân hừ một tiếng:"Muội đây là nghĩ cho An Lạc?"

Đường Thư Nghi: "Nhị tẩu, tính cách của An Lạc tẩu cũng hiểu rõ, Nếu như muốn gả nó vào một nhà phức tạp có thể sống tốt được sao? Tẩu xem cả thành Thượng Kinh này, có trạch môn nhà nào đại viện sạch sẽ?"

"Lúc đầu ta muốn gả An Lạc cho Ngọc Thần, nhưng muội không đồng ý!" Đường nhị phu nhân nói.

Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, "Tình huống của Ngọc Thần như thế nào, tẩu cũng biết rõ. Lúc trước đã nói rõ với tẩu rồi, nhị tẩu, sao tẩu nói đến chuyện râu ria này."

Đường nhị phu nhân hừ một tiếng không nói, Đường Thư Nghi dịu giọng nói: "Mặc dù Tiêu Dịch Nguyên là là tôn tử bên phía tức phụ trước của lão Hầu gia, nhưng Quốc Công gia nhà muội nhìn trúng nó, tẩu hẳn cũng nghe nói qua. Muội trước không nói học vấn của nó tốt đến nhường nào, lần này có thể thi đậu hay không, có phủ Định Quốc Công, tiền đồ của nó nhất định không kém đi đâu được."

Đường nhị phu nhân nghe nàng nói vậy, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Lại nghe Đường Thư Nghi nói: "Lại nói gia tài bên phòng nhà nó, lúc đầu chúng ta phân gia cho bọn họ bao nhiêu tiền tài tẩu hẳn là cũng rõ. An Lạc gả qua đó, tuyệt đối sẽ không phải sống nghèo khổ."

Đường nhị phu nhân khẽ hừ một tiếng, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Nói thật, những điều kiện này, đều không thể để muội làm mai cho nó, còn có một chuyện càng quan trọng hơn, nhị tẩu đoán xem là chuyện gì?"

"Hừ, làm sao ta biết?" Đường nhị phu nhân nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Lúc đó, Tiêu Dịch Nguyên quỳ trước mặt muội, nói đời này của hắn chỉ có một mình An Lạc, tuyệt đối không nạp thiếp."

Đường nhị phu nhân vừa nghe thấy vậy, ngồi thẳng dậy nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Lời này là thật sao?"

Đường Thư Nghi: "Chẳng lẽ muội còn có thể lừa tẩu sao. Hơn nữa nó nói, cho dù không con cũng không nạp thiếp."

Đường nhị phu nhân mím môi, siết tay thật chặt, qua một lúc sau mới nói: "Chuyện này ta phải thương nghị với biểu ca, còn có An Lạc, chuyện này cũng phải được An Lạc đồng ý."

Nói xong nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi thương nghị với Đường Thư Kiệt. Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng nàng ấy không nhịn được mỉm cười, làm mẫu thân đều một lòng mong con cái mình tốt.

Đường nhị phu nhân vội vàng đi tới thư phòng của Đường Thư Kiệt ở tiền viện, trong lòng không nói ra được là loại tư vị gì. Đối với Tiêu Dịch Nguyên, nàng ấy vẫn còn không hài lòng về xuất thân của hắn. Mặc dù nói đều xuất thân từ phủ Định Quốc Công, nhưng dù sao bên phòng nhà bọn họ cũng đến từ địa phương nhỏ.

Cũng không phải coi thường những người đến từ địa phương nhỏ, chỉ là xuất thân từ địa phương nhỏ so sánh với cao môn đại hộ, thói quen sinh hoạt, đối đãi sự việc các thứ đều có khác biệt rất lớn. Nếu như sinh sống cùng nhau, nói không chừng sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng chuyện Tiêu Dịch Nguyên không nạp thiếp, thật sự khiến nàng ấy động tâm. Mặc dù các nàng từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục, nam tử tam thê thứ thiếp là chuyện tất nhiên, chủ mẫu một nhà không thể vì vậy mà nổi máu ghen tuông.

Nhưng là một nữ tử, ai không mong trong lòng, bên người phu quân mình chỉ có một mình mình. Nàng ấy và Đường Thư Kiệt là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Đường Thư Kiệt cũng rất yêu nàng ấy, nhưng cho dù là vậy, Đường Thư Kiệt vẫn có hai tiểu thiếp đấy thôi.

Nàng ấy thật sự mong rằng nữ nhi của mình có thể giống như cô cô Đường Thư Nghi của nàng ấy, lấy được một vị phu quân trung trinh bất khuất. Cho nên, nếu như Tiêu Dịch Nguyên thật sự có thể làm được chuyện không nạp thiếp thì có thể không để ý đến những phương diện khác của hắn.

Một đường suy nghĩ lung tung, nàng ấy đi đến thư phòng của Đường Thư Kiệt. Đường Thư Kiệt đang thương lượng chuyện với Đường Thư Bạch, thấy nàng ấy đến, Đường Thư Bạch đứng dậy cáo từ rồi rời đi.

Đường nhị phu nhân đi đến ngồi xuống trước mặt Đường Thư Kiệt, nói: "Biểu ca, hôm nay Thư Nghi đến nói với ta một chuyện."

Đường Thư Kiệt mỉm cười rót trà cho nàng ấy, "Hẳn là chuyện tốt."

Đường nhị phu nhân gật đầu, duỗi tay nắm lấy vạt áo của hắn nói: "Thư Nghi giới thiệu mối hôn sự cho An Lạc."

Đường Thư Kiệt vừa nghe vậy, sắc mặt ảm đạm. Có thể nuôi Đường An Lạc thành tính cách bây giờ, không chỉ là kết quả sủng ái của mình Đường nhị phu nhân, mà sự chiều chuộng của Đường Thư Kiệt đối với Đường An Lạc cũng không kém là bao. Đối với một lão phụ thân sủng nữ nhi mà nói, chỉ nghĩ đến việc gả nữ nhi đi, trong lòng đã cảm thấy hơi khó chịu.

"Nhà nào?" Đường Thư Kiệt hỏi.

Đường nhị phu nhân: "Tiêu Dịch Nguyên, chàng cũng biết đúng không?"

Đường Thư Kiệt gật đầu, Đường nhị phu nhân lại nói: "Chính là hắn."

Lông mày Đường Thư Kiệt nhíu lại, hắn cũng cảm thấy xuất thân của Tiêu Dịch Nguyên không xứng với khuê nữ nhà hắn. Đường nhị phu nhân thấy vậy lập tức nói: "Lúc đầu ta cũng cảm thấy hắn không xứng với An Lạc nhà chúng ta, nhưng chàng đoán xem Thư Nghi nói gì với ta?"

Đường Thư Kiệt ừm một tiếng, Đường nhị phu nhân cũng không quan tâm vẻ mặt của hắn thế nào, mỉm cười nói: "Thư Nghi nói, Tiêu Dịch Nguyên kia quỳ trước mặt nàng ấy bảo đảm, đời này chỉ có mình An Lạc, cho dù không con cũng không nạp thiếp."

Đường Thư Kiệt nghe nàng ấy nói vậy, sắc mặt khẽ dừng lại, sau đó nói: "Được, ta biết rồi, lát nữa ta và đại ca với phụ thân gặp mặt hắn."

"Vậy bên phía An Lạc ta qua nói?" Đường nhị phu nhân hỏi.

"Trước tiên đừng nói, đợi chúng ta gặp Tiêu Dịch Nguyên kia xong lại quyết định có nói với An Lạc không."

Đường nhị phu nhân trong lòng có ý, nàng ấy thở dài nói: "Hi vọng Tiêu Dịch Nguyên này có thể giống như Tiêu Hoài."

Đường Thư Kiệt nhìn thấy nàng ấy như vậy, biết đây là lại đang oán mình nạp thiếp. Hắn nghiêng người về phía Đường nhị phu nhân, ôm lấy eo nàng ấy nhẹ giọng nói: "Biểu muội, nàng còn không biết lòng ta sao? Hai người kia chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi, nàng xem ta có bao giờ để bụng?"

Đường nhị phu nhân hừ một tiếng: "Dù sao cả đời này của ta, cũng chỉ có thể ghen tị với Thư Nghi mà thôi."

Đường Thư Kiệt: "......"

Hắn có thể nói cái gì? Tiêu Hoài là muội phu, hắn cho dù cả hai đời đều không nạp thiếp mới tốt. Nhưng mà, Tiêu Hoài trở thành đối tượng so bì với hắn, liền có chút không còn tốt như vậy.

"Ta nghe nói Bảo Ngọc Đường lại ra một lô trang sức đội đầu mới, bảo bọn họ gửi qua cho muội chọn được không?" Đường Thư Kiệt nịnh nọt nói.

Đường nhị phu nhân hừ một tiếng: "Luôn dùng một chiêu này."

Đường Thư Kiệt mỉm cười, phương pháp không cần nhiều, chỉ cần có tác dụng là được.

568

Đường Thư Nghi rất nhanh nhận được hồi âm, nói Đường Quốc Công bọn họ muốn gặp Tiêu Dịch Nguyên. Đường Thư Nghi lập tức đi đến bên phía Tiêu Dịch Nguyên, lần này Lục thị cũng ở đó. Hàn huyên vài câu, nàng liền nói ý đồ đến.

Lục thị bọn họ đều kinh ngạc, bọn họ biết với thân phận của Đường Thư Nghi, nếu nói hôn sự cho Tiêu Dịch Nguyên, đối phương nhất định sẽ không tệ. Nhưng bà ấy cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng sẽ mai mối cháu ruột của mình cho Tiêu Dịch Nguyên. Đó chính là đích nữ của phủ Quốc Công! Mặc dù là đích nữ nhị phòng, nhưng quan vị của Đường Thư Kiệt không thấp, Đường gia vẫn chưa phân gia.

Đường Thư Nghi thấy biểu cảm của bọn họ liền biết Tiêu Dịch Nguyên chưa từng nói chuyện này với bọn họ. Nếu đã như vậy, có vài chuyện phải để tự Tiêu Dịch Nguyên nói với họ thôi. Lại nói chuyện một hồi, nàng liền đứng dậy rời đi.

Bây giờ nàng vô cùng bận, một tháng nữa là đại hôn của Tiêu Ngọc Thần, còn rất nhiều việc cần phải làm.

Đợi nàng rời đi, Tiêu Dịch Nguyên để những người khác rời đi, trong sảnh đường chỉ còn lại Lục thị và phụ mẫu của hắn. Trầm mặc một lúc, hắn nói: "Lúc trước con cầu thẩm nương, nói với nàng con thích Đường tam tiểu thư."

Lục thị bọn họ lại sững sờ, sau đó Đào thị lên tiếng trước, nghe thấy nàng ta cười nói: "Vẫn là nhi tử ta biết nhìn người."

Tiêu Dịch Nguyên không tiếp lời nàng ta, lại im lặng một lúc rồi nói: "Bắt đầu từ khi con vỡ lòng, tiên sinh nói con là nhân tài đọc sách, cả nhà chúng ta liền cố gắng hết sức cho con đọc sách, con biết chỉ có nỗ lực đọc sách thi được công danh mới có thể báo đáp sự trả giá của mọi người đối với con. Mà gánh nặng trên vai và áp lực trong lòng con, những năm nay chưa bao giờ nhẹ nhàng.”

“Ngày hôm đó, con ở phủ Định Quốc Công nhìn thấy Đường tam tiểu thư, nàng ấy linh động, dễ thương, đơn thuần, người như vậy con trước giờ chưa từng nhìn thấy, con cảm thấy… cho dù nghe thanh âm của nàng ấy, cả người cũng thấy nhẹ nhàng thoải mái. Sau ngày hôm đó, con liền giống như rơi vào ma chướng, cả trái tim bị lấp đầy bởi nàng ấy."

Vừa nói, hắn đừng dậy quỳ xuống nói: "Đời này của con chỉ có thể có Đường tam cô nương thôi."

"Cháu… cháu đây là làm cái gì? Chúng ta cũng không nói không đồng ý."

Lục thị đứng dậy, đang chuẩn bị đỡ hắn dậy, Tiêu Dịch Nguyên lại nói: "Tổ mẫu, người để cháu nói xong."

Lục thị vẻ mặt khó hiểu ngồi lại, Tiêu Dịch Nguyên ngẩng đầu nhìn ba vị trưởng bối trước mặt nói: "Cháu nói với thẩm nương, cả đời này của cháu chỉ có mình Đường tam cô nương, tuyệt đối không nạp thiếp."

Lục thị lại sững sờ, qua một lúc sau Tiêu Đại Dũng nói: "Không nạp thiếp thì không nạp thiếp, gia đình nghèo khổ ai sẽ nạp thiếp chứ!"

"Chỉ là... Về con nối dõi..." Lục thị giờ khắc này cũng không biết làm thế nào mới tốt, tôn tử này của bà ấy là người kiên định với suy nghĩ của mình, chuyện hắn đã quyết định người khác bình thường đều sẽ không cách nào thay đổi được.

Tôn tử có nạp thiếp hay không không thành vấn đề, quan trọng là lỡ như đường con nối dõi của bọn họ khó khăn thì sao?

"Nếu lỡ như chúng cháu không có con, vậy thì quá kế." Tiêu Dịch Nguyên ngữ khí chắc nịch nói.

Lục thị và Tiêu Đại Dũng im lặng, Đào thị hét lên: "Làm sao có thể được? Đang yên lành làm sao có thể lấy hài tử người khác để quá kế?"

Tiêu Dịch Nguyên nhìn nàng ta nói: "Không có gì là không thể làm được, chỉ cần dòng máu chảy trong người là của Tiêu gia, có phải hài tử của con hay không đều không quan trọng."

"Cái này không được!" Đào thị nhìn Lục thị và Tiêu Đại Dũng, "Nương, cha nó hai người nói chuyện đi, chuyện này không được."

Lục thị và Tiêu Đại Dũng đều trầm mặc, qua một lúc lâu, Lục thị nói: "Nếu cháu đã quyết định rồi, cứ như vậy đi. Đích nữ phủ Quốc Công người ta, dựa vào cái gì gả cho gia đình như chúng ta? Luôn phải nghĩ đến gì đó. Hơn nữa, khó có con nối dõi cũng chỉ là một khả năng."

Bà ấy đứng dậy đỡ Tiêu Dịch Nguyên dậy, "Nãi nãi biết gánh nặng trên vai cháu rất nặng, cháu cũng vì nhà của chúng ta mà trả giá rất nhiều. Người sống ở đời, dù sao phải luôn có chuyện vừa ý, để chính mình sống có ý nghĩa, có hi vọng."

Ánh mắt Tiêu Dịch Nguyên có chút ẩm ướt, "Tôn nhi cảm tạ nãi nãi."

Lục thị xua tay: "Cháu chuẩn bị cho tốt, còn phải qua cửa ải của Đường gia."

Bà ấy vừa nói vừa đi ra ngoài, Đào thị vội vàng đi theo: "Nương, sao người có thể đồng ý, lỡ như Đường gia cô nương đó cả đời không sinh được hài tử thì làm sao?"

Lục thị dừng lại bước chân nhìn nàng ta nói: "Thu những tâm tư nhỏ kia của ngươi lại, sau này tôn tức phụ vào cửa, ngươi cũng đừng bày ra dáng vẻ mẹ chồng, người ta là đích nữ của phủ Quốc Công, sẽ không tuỳ ý để người khác bắt nạt. Không nói người khác, nhìn Định Quốc Công phu nhân liền biết. Lúc đầu, bọn họ có thể đồng ý để Tiêu Hoài không nạp thiếp, tại sao chúng ta không thể làm được?"

Đào thị không nói nữa, Lục thị nhìn nàng ta nói: "Cuộc sống bây giờ tốt rồi, ngươi hưởng thụ những ngày tháng phú quý này là được rồi, chuyện khác không cần lo."

Đào thị chỉ có thể gật đầu, nàng ta thật sự rất sợ vị mẹ chồng này.

Tháng sau là đại hôn của Tiêu Ngọc Thần, bên phía Đường Thư Nghi bận đến mức chân gần như không chạm đất. Trong lúc nàng đang bận rộn, kết quả hội thi được công bố, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên đều đậu nhất giáp.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của hầu hết mọi người ở thành Thượng Kinh đều tập trung vào phủ Định Quốc Công. Nhất giáp lần này chỉ có ba người, mà phủ Định Quốc Công lại chiếm hai người. Ngươi cũng không thể nói người ta gian lận, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên đều là danh sư xuất cao đồ, hơn nữa trước khi đi thi đã có người đoán, hai người nhất ít nhất đậu nhị giáp.

Đường Thư Nghi đương nhiên rất vui mừng, thưởng một trăm sáu mươi lượng bạc cho quan sai đến báo tin mừng, hai tên quan sai kia vui tới mức muốn ngất xỉu. Hai người bọn họ báo tin mừng cho người ta nhiều đã năm, trước giờ chưa bao giờ được thưởng nhiều bạc như lần này.

Hai quan sai vui vẻ rời đi, tiếp đó lại có không ít người tới chúc mừng, nụ cười trên mặt Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi cả một ngày đều chưa từng hạ xuống.

Ngay cả Đoan thân vương hôm nay cũng vui mừng không thôi, bởi vì hôm nay cho dù hắn ta đi tới đâu, đều có người chúc mừng hắn ta tìm được con rể tốt. Hắn ta cũng là người thích thể diện, con rể tương lai làm hắn ta nở mặt nở mày, hắn ta đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Về đến nhà, hắn ta còn đặc biệt đến viện của Giai Ninh quận chúa, nói: "Ánh mắt chọn phu quân của ngươi không tồi, làm ta nở mày nở mặt."
Bình Luận (0)
Comment