Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 587

587

Trần thái phi ngồi liệt ở đó, Thái hoàng thái hậu phái người nâng bà ấy dậy tiễn ra khỏi cung, sau đó nói với ma ma bên cạnh: "Bà ấy cả đời này đều không hiểu rõ, có thể giữ được cái mạng sống đến bây giờ cũng là may mắn của bà ấy."

Ma ma nói: "Chủ yếu cũng là năm đó bà ấy không được sủng ái, khó khăn lắm mới mang thai lại bị sảy mất, không có uy hiếp."

Thái hoàng thái hậu buông xuống một tiếng thở dài, "Hi vọng bà ấy không làm như vậy nữa."

Đường Thư Nghi rất nhanh đã từ miệng Tiêu Hoài biết được, Trần Thái Nhiên phạm tội tham ô bị bắt vào đại lao. Nghe xong, nàng nói: "Hơn 20 vạn lượng bạc, Trần Thái Nhiên có năng lực lớn như vậy?"

Loại chuyện tham ô này cũng không phải ai cũng có thể làm được, tham ô hơn 20 vạn lượng bạc, cũng cần có trí thông minh. Loại người dễ dàng bị lợi dụng như Trần Thái Nhiên, có đầu óc tham ô đến hơn 20 vạn lượng bạc?

Tiêu Hoài nghe lời nàng nói xong thì mỉm cười: "Lần này cũng là lần theo manh mối tra được án lớn, vốn dĩ Hoàng thượng muốn điều tra Trần Thái Nhiên một chút, trừng trị hắn ta một trận, cũng là giết gà dọa khỉ, nhưng không ngờ tới lại tra ra án tham ô chấn động như vậy."

"Chủ mưu thật sự không phải là Trần Thái Nhiên đó chứ?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài: "Giống như nàng nói, hắn ta không có đầu óc đó, nhưng bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ về phía hắn ta. Rất rõ ràng hắn ta đã thành con tốt thí."

"Vậy bây giờ điều tra kẻ chủ mưu thật sự là ai chưa?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Hoài lắc đầu, "Tạm thời có chút manh mối, nhưng người này tạm thời không thể động, ý của Hoàng thượng là vụ án mặt ngoài đến đây là kết thúc, Trần Thái Nhiên chính là chủ mưu. Về phần người kia, từ từ xử tiếp."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó nói: "Về mặt nhẫn nhịn, không có mấy người có thể thắng được Hoàng thượng."

Hoàn cảnh ở lãnh cung như vậy hắn còn có thể nhịn được, càng đừng nói đến hiện tại.

Đại Càn Triều khai quốc đến bây giờ, mặc dù chỉ mới vài thập niên, nhưng quan hệ trong triều đình đã rất rắc rối phức tạp. Cho dù Tiêu Hoài năm giữ binh quyền, hết sức nâng đỡ Lý Cảnh Tập, nhưng nếu như Lý Cảnh Tập muốn ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chẳng qua Đường Thư Nghi cũng không quá lo lắng cho hắn, nàng tin Lý Cảnh Tập có năng lực này. Mà Lý Cảnh Tập khoảng thời gian này có thể coi là dốc hết tâm huyết, không chỉ để học hỏi rất nhiều thứ mà còn để đấu trí đấu dũng với những lão hồ ly trong triều đình.

Trong lúc hắn bận rộn, Tiêu Ngọc Minh chuẩn bị lên đường đến Tây Bắc. Vào ngày khởi hành, cả nhà và Tạ Hi Hoa tiễn hắn ra ngoài thành. Những lời nên dặn dò đều đã nói từ trước, gần đi, Đường Thư Nghi chỉ vỗ vỗ cánh tay hắn nói: "Trên đường chú ý an toàn, đến nơi viết thư về nhà."

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, sau đó nhìn Tạ Hi Hoa đang đứng ở bên cạnh nói: "Ta cũng sẽ viết thư cho nàng."

Khuôn mặt Tạ Hi Hoa lập tức đỏ bừng, Đường Thư Nghi ở bên cạnh không nhịn được mỉm cười, mọi người cũng bật cười, Tạ Hi Hoa đỏ mặt trừng mắt Tiêu Ngọc Minh, hắn thì mở miệng cười toe toét.

"Được rồi, con mau đi thôi." Tiêu Hoài nói.

Tiêu Ngọc Minh nói một câu con đi đây, xoay người liền nhảy lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa rời đi, Đường Thư Nghi bọn họ nhìn bóng lưng hắn biến mất rồi mới rời đi.

Thiếu đi một người, Đường Thư Nghi cảm thấy căn nhà trống rỗng hơn rất nhiều, Tiêu Hoài nghe nàng cảm khái liền nói: "Nàng nên hiểu, đến cuối cùng chỉ có ta ở bên nàng."

Đường Thư Nghi mỉm cười liếc mắt nhìn hắn.

........

Hôm nay, có vài chiếc xe ngựa đến thành Thượng Kinh, vốn dĩ chỉ có vài chiếc xe ngựa sẽ không có ai chú ý, nhưng người đi trước mở đường là thị vệ và thái giám trong cung, như vậy không thể không khiến người chú ý. Có người tò mò dò hỏi một chút mới biết, người trong vài chiếc xe ngựa này là nhà cữu cữu ruột của đương kim Hoàng thượng.

Tuy nhiên, theo một loại ý nghĩa nào đó, bọn họ cũng không được tính là thân thích của Hoàng thượng, dù sao đương kim Hoàng thượng đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Vương chưa cưới thê tử, đương kim Hoàng thượng liền không có ngoại gia.

Chỉ là nhìn trận thế này, Hoàng thượng là muốn nhận cữu cữu này. Đây cũng không có gì đáng trách, dù sao năm đó khi Minh phi bị oan, đương kim Hoàng thượng đã bốn tuổi, chắc chắn có tình cảm với Minh phi. Chăm sóc huynh đệ của Minh phi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Minh gia hồi kinh, khơi lên gợn sóng không to không nhỏ ở thành Thượng Kinh.

Vài chiếc xe ngựa của Minh gia dừng lại trước một trạch tử, trên bảng hiệu ngoài cửa viết hai chữ Minh phủ, đây là trạch tử lúc trước của Minh gia. Người của Minh gia xuống xe, đứng ở cổng nhìn cổng lớn màu đỏ son, đều cảm khái một hồi. Thậm chí ánh mắt của Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia đều có chút ẩm ướt.

Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng họ cũng trở lại. Lúc trước bọn họ cho rằng, nhà bọn họ vĩnh viễn không còn cách nào quay lại.

"Minh đại lão gia, Minh nhị lão gia, mau vào thôi." Một thái giám mỉm cười nói.

Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia gật đầu, hai người dẫn người nhà vào trạch tử. Liền thấy hành lang ở mỗi phòng trong trạch tử đều thấy rõ mỗi cây hoa cọng cỏ được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, lòng bọn họ lại thêm nhẹ nhõm.

Bước vào sảnh đường, thái giám mỉm cười nói: "Hoàng thượng đã hạ lệnh đưa tất cả tài sản lúc trước bị tịch thụ trở về, ngày mai sẽ có người đến đối chiếu với hai vị lão gia."

Minh đại lão gia nghe xong nói: "Hoàng thượng là một hài tử ngoan."

Thái giám nghe lời hắn ta nói, thần sắc hơi sững lại, sau đó cười không thành tiếng. Minh nhị lão gia có chút bất mãn liếc nhìn đại ca nhà mình, sau đó nói với thái giám: "Ngày mai chúng ta sẽ vào cung tạ ơn."

588

Thái giám cười tiếp lời: "Hoàng thượng nói, hai vị lão gia đi đường mệt mỏi, trong nhà cũng có nhiều chuyện cần sắp xếp, muộn mấy ngày lại vào cùng cũng không sao."

Minh đại lão gia vừa muốn nói bọn họ không mệt, ngày mai muốn vào cung gặp Hoàng thượng. Nhưng hắn ta vừa mở miệng thì Minh nhị lão gia đã nói: "Tạ ân điển của Hoàng thượng, chúng ta đợi Hoàng thượng triệu kiến."

Thái giám mỉm cười gật đầu với Minh nhị lão gia, sau đó cáo từ. Hắn vừa rời đi, Minh đại lão gia liền nhìn Minh nhị lão gia nói: "Lão nhị, chẳng lẽ đệ bị ngốc sao, chúng ta không mau vào cung gặp Cảnh Tập, còn đợi cái gì mà đợi?"

"Đại ca, đó là Hoàng thượng, tên huý không phải là thứ huynh có thể tuỳ tiện gọi." Giọng điệu của Minh nhị lão gia mang theo vào phần nghiêm khắc.

"Ta ở trong nhà gọi một tiếng thì có làm sao, năm đó ta còn ôm nó chơi nữa kìa." Minh đại lão gia bất mãn nói, hắn ta cảm thấy lão nhị quá cẩn thận.

"Đó là trước đây, bây giờ ngài ấy là Hoàng thượng, chúng ta không thể vượt qua giới hạn."

"Như thế nào là vượt quá giới hạn? Ta là cữu cữu của nó, gọi tên nó một tiếng thì có làm sao?"

"Huynh như vậy lúc nào cũng sẽ bị người bắt được điểm yếu, Minh gia chúng ta nói không chừng lại bị lưu đày."

"Hoàng thượng hiện tại là cháu ngoại ruột của ta, ai dám lưu đày ta?"

"Huynh đúng là hết thuốc chữa!"

.......

Hai đệ hai người bắt đầu cãi nhau, Minh đại phu nhân và Minh nhị phu nhân ở bên cạnh khuyên ngăn, trên mặt vài vị công tử tiểu thư cũng mang theo vẻ lo lắng. Không dễ dàng gì mới khuyên được hai huynh đệ, sau đó mỗi người về viện của mình.

Vào phòng, Minh nhị lão gia tức giận ngồi trên ghế, Minh nhị phu nhân rót một chén trà cho hắn, "Ta thấy dã tâm của đại ca bọn họ không nhỏ, mấy ngày trước ta tình cờ nghe thấy, bọn họ muốn đưa Minh Vũ vào cung."

Minh nhị lão gia nặng nề hừ một tiếng: "Chúng ta vì lý do mà gặp phải đại nạn như vậy, hắn quên rồi sao. Đợi sau khi gặp Hoàng thượng liền phân gia."

Minh nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, "Dù sao nữ nhi của ta không thể vào cung."

Minh nhị lão gia ừm một tiếng.

Bên này thái giám hồi cung, vốn dĩ muốn bẩm báo tình hình người Minh gia muốn vào cung, nhưng trong ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập đang thương nghị vài chuyện với vài vị địa thần. Sau khi vài vị đại thần đi, hắn muốn đi vào, nhưng Diệp Đức Bổn ngăn hắn lại, nói: "Hoàng thượng đang bận, chuyện Minh gia để ta báo lại một câu là được."

Thái giám nhanh chóng đáp vâng, Diệp Đức Bổn nhân lúc Lý Cảnh Tập đang ăn tối liền nói chuyện Minh gia đã đến thành Thượng Kinh. Lý Cảnh Tập nghe xong nói: "Mấy ngày nay vô cùng bận rộn, qua vài ngày nữa lại triệu kiến."

Nói xong hắn tiếp tục ăn cơm, ăn xong tiếp ở ngự thư phòng xem tấu chương, lần này xem mãi đến tận đêm khuya. Diệp Đức Bổn thấy sắc trời đã quá muộn, liền nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi, tấu chương ngày mai lại xem."

Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, nhưng vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Diệp Đức Bổn đợi một hồi, thấy hắn vẫn không có ý định nghỉ ngơi lại nói: "Ngày mai có lẽ đế sư sẽ vào cung, nếu như biết ngài không biết cân bằng giữa làm việc nghỉ ngơi, không biết sẽ nói thế nào."

Lý Cảnh Tập ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn: "Lại muốn cáo trạng!"

Diệp Đức Bổn cong eo xuống cười xòa: "Nô tài nào dám chứ."

Lý Cảnh Tập hừ một tiếng rồi đứng dậy, "Chuẩn bị đi nghỉ thôi."

"Vâng."

Diệp Đức Bổn vội vàng hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, Lý Cảnh Tập thoải mái trong nằm thùng tắm lớn, nhắm mắt lại tự nói với chính mình: "Nếu ta không thể đảm đương một phương, sư phụ và Định Quốc Công sao có thể gả Ngọc Châu cho ta. Ta không nỗ lực thì phải làm sao?"

Diệp Đức Bổn nghe những lời đó thì than một tiếng, Hoàng thượng hắn thật sự không dễ dàng gì!

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi vào cung giảng bài cho Lý Cảnh Tập, Diệp Đức Bổn đã sớm đợi nàng ở cổng cung từ sớm. Hai người coi như người quen, trên đường đến ngự thư phòng vừa đi vừa nói chuyện.

Đường Thư Nghi hỏi: "Gần đây Hoàng thượng có khoẻ không?"

Diệp Đức Bổn do dự rối rắm một hồi, nhưng vẫn nói: "Hoàng thượng mọi chuyện đều tốt, chỉ là quá chịu khó, thời gian nghỉ ngơi hơi ít một chút."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, nàng có thể tưởng tượng được áp lực của Lý Cảnh Tập. Đến ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập nhìn thấy nàng thì lập tức đứng dậy chào hỏi, ánh mắt bất giác nhìn về phía sau nàng.

Nhưng bóng dáng mong nhớ không xuất hiện, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất mát. Đường Thư Nghi nhìn thấy, nhưng coi như không nhìn thấy. Ngọc Châu đã hơn mười tuổi, nàng ấy phải chú ý chuyện nam nữ, mỗi lần vào cung đều dẫn nàng ấy theo, không tốt cho danh tiếng của nàng ấy.

Lý Cảnh Tập cũng hiểu đạo lý này, nhưng đã lâu chưa gặp Tiêu Ngọc Châu, tất nhiên vô cùng nhớ mong.

Sư trò hai người lại ngồi nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi bắt đầu giảng bài cho hắn. Sau khi kết thúc, Đường Thư Nghi không nhịn được nói với hắn: "Thần biết trên người Hoàng thượng gánh trọng trách lớn, như không thể ép chính mình quá gắt. Đạo lý cố quá thành quá cố ngài hẳn là cũng rõ."

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta biết, nhưng chuyện trên tay quá nhiều, ta muốn làm xong ngay chốc lát."

"Đại Càn Triều là một quốc gia lớn như vậy," Đường Thư Nghi nhìn hắn nói, "Chuyện hôm nay làm xong, vẫn còn chuyện ngày mai, ngày này qua ngày khác, ngài vĩnh viễn làm không xong."

Lý Cảnh Tập mím môi không nói, Đường Thư Nghi lại nói: "Lúc trước thần đã nói với Hoàng thượng, chuyện có nặng nhẹ hoãn gấp, người thượng vị còn phải biết nhìn đúng người làm đúng việc, không thể để một mình ngài làm hết mọi chuyện."

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Hắn quả thật có hơi gấp.
Bình Luận (0)
Comment