Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 653

653

Nguyệt Hoà và tuỳ tùng của Dung vương canh ngoài cửa, nghe thấy thanh âm ái muội bên trong đều ngơ người, sau đó hai người đều giả vờ điềm tĩnh đứng ở đó bất động, giữ chặt cửa không cho bất kỳ ai đến gần.

Âm thanh ái muội gần một giờ mới kết thúc, Nguyệt Hoà do dự không biết có nên đi vào hầu hạ công chúa nhà mình hay không. Mà hai người trong phòng giờ khắc này đều vô cùng ngại ngùng.

Khi hơi rượu vẫn còn, tuỳ theo sở dục muốn gì làm đấy nên không cảm thấy gì, bây giờ dục vọng đã tiêu tan, cơn say cũng biến mất, hai người thanh tỉnh dựa vào nhau thở gấp. Cho dù đều là người không quá tôn trọng lễ nghĩa, nhưng đều là người có thân phận, giờ khắc này không phải ngại ngùng một cách bình thường.

Trường Bình ổn định lại hơi thở một lát, sau đó sắc mặt bình tĩnh mặc y phục vào. Với sự thúc đẩy của rượu, những giao triền vừa rồi của hai người không phải mãnh liệt như bình thường, tay của nàng có hơi run rẩy.

Dung vương muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Nói muốn chịu trách nhiệm? Hắn chịu trách nhiệm như thế nào? Người ta để hắn chịu trách nhiệm sao? Hắn chỉ có thể im lặng mặc y phục.

Y phục nam tử đơn giản hơn của nữ tử một chút, hắn vừa mặc y phục xoay người lại, thấy Trường Bình cũng mặc xong y phục muốn đứng dậy, nhưng không đứng vững, thân thể lảo đảo sắp ngã xuống, hắn lập tức đỡ lấy người.

Trường Bình đứng vững liền đẩy hắn ra, trong lòng nàng có chút bực bội. Nam hoan nữ ái loại chuyện này nàng rất cởi mở, nhưng những nam tử mà nàng sủng hạnh lúc trước đều là nam sủng của nàng, hơn nữa đều ở trong nhà. Loại tình huống uống rượu xong hồ nháo với quan viên triều đình như này vẫn là lần đầu tiên.

"Công chúa đang trách ta sao?" Dung vương khẽ hỏi.

Dáng người hắn cao lớn, Trường Bình đứng trước mặt hắn khí thế yếu hơn không ít. Nàng thẳng lưng hơi nâng cằm lên, bình đạm nói: "Chỉ là uống rượu xong thần trí không tỉnh mà làm sai chuyện mà thôi, bổn cung sẽ không để trong lòng, nghĩ đến Vương gia cũng vậy."

Dung vương ban đầu cũng nghĩ như vậy, dù sao Trường Bình cũng không giống nữ tử khác, là người trắng trợn táo bạo nuôi nam sủng. Nhưng lời từ miệng nàng nói ra khiến lòng hắn có chút hoảng hốt.

Cơ thiếp trong Vương phủ của hắn cũng không ít, nhưng ở bên ngoài hắn cũng không phải là người không có quy tắc. Lúc trước uống rượu xong sẽ làm ra chuyện thân thiết với nàng như vậy cũng vì có chút động tâm với nàng. Mà nữ nhân này, bây giờ lại nói ra những lời vô tình như vậy.

Hắn cũng không phải là người tốt bụng, vốn dĩ muốn trách ngược lại, nhưng nghĩ một hồi, nàng là nữ tử, xảy ra loại chuyện sai lầm này hắn phải chịu trách nhiệm, cho nên hắn mím chặt môi không nói.

Thân thể Trường Bình rất không thoải mái, muốn thật nhanh trở về tắm rửa nghỉ ngơi, gọi một tiếng về phía cửa: "Nguyệt Hoà."

Nguyệt Hoà vểnh tai nghe động tĩnh bên trong từ sớm, nghe thấy tiếng gọi mình, lập tức đẩy cửa vào. Đi nhanh đến bên cạnh Trường Bình, đỡ nàng dậy khẽ hô lên một tiếng: "Công chúa."

"Bổn cung không sao, đi thôi."

Nguyệt Hoà lập tức đỡ Trường Bình đi ra ngoài, đợi bọn họ ra khỏi cửa, tuỳ tùng của Dung vương lập tức đi vào, "Vương gia."

"Bí mật hộ tống công chúa về phủ." Dung vương nói.

"Vâng."

Tuỳ tùng lập tức rời đi, sau đó lại có thuộc hạ của Dung vương tới thu dọn tàn cuộc trong phòng, Dung vương đứng ở cửa sổ nhìn xe ngựa của Trường Bình rời đi.

Trong xe ngựa, Nguyệt Hoà ngồi đối diện Trường Bình vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, Trường Bình liếc mắt nhìn nàng ấy: "Đừng nhìn bổn cung như vậy, chuyện này bổn cung cũng không chịu thiệt."

Nàng quả thật không thấy mình chịu thiệt, chẳng qua có chút ngại ngùng. Nhưng nàng vẫn nói, "Về sau không được phép nhắc đến chuyện này."

Nguyệt Hoà lập tức gật đầu.

Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Công chúa, Nguyệt Hoà đỡ nàng xuống xe ngựa đi về chủ viện, đến tẩm thất liền phân phó người chuẩn bị nước tắm. Một lúc sau, nước tắm đã chuẩn bị xong, Nguyệt Hoà đỡ nàng vào phòng tắm, Xuân Vinh đang đợi ở cửa. Thấy bước chân của Trường Bình có chút phù phiếm, liền hỏi: "Công chúa mệt sao?"

Trương Bình đạm nhiên ừm một tiếng rồi đi vào phòng tắm, Nguyệt Hoà hầu hạ nàng cởi y phục. Khi cởi y phục xuống, dấu vết lưu lại trên làn da trắng như tuyết cũng không bị che đi nữa, Xuân Vinh thấy vậy thì kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngày trước khi công chúa nhà bọn họ sủng hạnh những công tử kia sẽ không để lại nhiều dấu vết như vậy. Hơn nữa, công chúa đã lâu chưa có lâm hạnh một nam tử nào.

Bà ấy đang định hỏi, liền thấy Nguyệt Hoà lắc đầu với mình, bà ấy lập tức nuốt lời trong miệng xuống, hầu hạ công chúa tắm cùng với Nguyệt Hoà. Không lâu sau, một tiểu nha hoàn cúi đầu đi vào, Xuân Vinh đi tới, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Phủ Dung vương đã gửi rất nhiều lễ vật tới đây." Tiểu nha hoàn thấp giọng nói.

Xuân Vinh khẽ cau mày, phủ Công chúa bọn họ hình như không có qua lại với phủ Dung dương! Mang theo nghi ngờ, bà ấy đến bên thùng tắm, nhỏ giọng nói chuyện phủ Dung vương gửi đồ vật đến. Trường Bình nghe xong cũng cũng hơi cau mày lại, qua một lúc nàng nói: "Qua mở ra xem bên trong là những thứ gì, tặng lại lễ vật tương đương."

Xuân Vinh trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, Trường Bình dựa vào mép thùng tắm nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng với… Dung vương vừa rồi, không thể không nói, cảm giác không tồi.

Phủ Dung vương.

Dung vương ngồi trong thư phòng cầm sách đọc, nhưng không đọc vào một chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh ở chung với Trường Bình. Loại chuyện nam hoan nữ ái, làm với người tâm ý tương thông cảm thụ rất khác biệt, loại cảm giác đó không chỉ thoải mái từ cơ thể, còn có sự an ủi về mặt tâm hồn.

Mặc dù hắn và Trường Bình không thể nói hoàn toàn tâm ý tương thông, nhưng hai người có thể nói chuyện với nhau, nàng nói chuyện quá khứ của nàng với hắn, hắn cũng nói với nàng những cay đắng sâu trong lòng hắn. Hắn không muốn cứ vậy mà cắt đứt liên hệ, nhưng tương lai hai người bọn họ sẽ đi đến bước đường nào, hắn cũng không biết, bởi vì chuyện này không phải một mình hắn nói là được.

654

"Vương gia."

Giọng nói của tuỳ tùng từ cửa truyền đến, hắn nói một tiếng đi vào, tuỳ tùng đẩy cửa bước vào, sau đó đến bên người hắn nói: "Nô tài đã đưa lễ vật đến phủ Công chúa, công chúa phái người gửi vài lễ vật qua."

Dung vương im lặng một lát rồi nói: "Mang những lễ vật kia đến đây."

Tuỳ tùng đáp một tiếng rồi ra ngoài, không lâu sau vài tên nô bộc ôm lễ vật tới. Lễ vật hắn gửi đi không ít, Trường Bình gửi đến cũng rất nhiều. Phái người đặt lễ vật xuống, hắn mở từng món ra xem, sau đó mỉm cười. Mặc kệ thế nào đi, tặng lại lễ vật nói rõ còn có thể qua lại.

Bên đây, Trường Bình ra khỏi phòng tắm liền nằm xuống, hôm nay nàng thật sự rất mệt, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Mà nàng vừa ngủ thiếp đi, một công tử đẹp trai mười tám mười chín tuổi cầm hộp thức ăn vào chủ viện, nhìn thấy Nguyệt Hoà và Xuân Vinh thì hành lễ nói: "Ta hầm canh cho công chúa."

"Công chúa đang nghỉ ngơi, ngươi mang về đi." Nguyệt Hoà nói.

Vị công tử kia lộ ra vẻ lạc lõng, ánh mắt nhìn đi nhìn lại về hướng tẩm thất rồi mới rời đi. Đợi hắn ra khỏi chủ viện, Xuân Vinh thấp giọng hỏi: "Hôm nay ngươi đi chơi với công chúa đã xảy ra chuyện gì?"

"Gặp phải Dung vương." Nguyệt Hoà biết chuyện này không thể giấu Xuân Vinh, liền nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bà ấy nghe.

Xuân Vinh nghe xong lông mày nhíu chặt vào nhau, sau đó hỏi: “Công chúa có ý gì?"

Nguyệt Hoà lắc đầu, "Công chúa chỉ nói sau này không được phép nhắc tới, nhưng vừa rồi nhận được lễ vật của Dung vương còn tặng quà lại."

Xuân Vinh cau mày trầm tư một hồi: "Nghe nói quân Tây Bắc của Định Quốc Công mạnh hơn quân đội của Dung vương, hắn lại định hôn nữ nhi của mình với nhi tử của Tề đại nhân, hẳn là không có dị tâm."

Nguyệt Hoà gật đầu: "Chỉ cần Dung vương không có dị tâm, công chúa cũng không phải không thể qua lại với hắn."

Xuân Vinh cũng nghĩ như vậy, chỉ cần không liên quan đến triều chính, công chúa bọn họ có thể tuỳ tiện chơi đùa.

Trường Bình một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sự mệt mỏi sau cuộc mây mưa ngày hôm qua mang đến đã hoàn toàn biến mất. Nàng như ngày thường mà rửa mặt chải đầu ăn cơm, không hề để chuyện hôm qua ở trong lòng.

Vừa ăn sáng xong, nàng ngồi trong tiểu hoa sảnh cảm thấy buồn chán, nói với Nguyệt Hoà: "Phái người đến ca một bài đi."

"Gọi Lâm công tử tới sao?" Nguyệt Hoà hỏi.

Lâm công tử là một con hát nổi danh, năm ngoái được Trường Bình nhìn trúng triệu vào phủ. Chẳng qua, trong phủ Công chúa cũng nuôi người có giọng hát hay.

"Không cần." Trường Bình nhàn nhạt nói, bây giờ nàng không nhấc nổi chút hứng thú nào với những vị nam sủng ở hậu viện.

Nguyệt Hoà đi xuống, không lâu sau liền dẫn hai vị ca kỹ và vài vị nhạc sư đến, Trường Bình tuỳ tiện chọn một bài hát để bọn họ hát. Âm nhạc vang lên, sau đó tiếng hát tha thiết vang lên.

Trường Bình dựa vào ghế gấm, nheo mắt tay gõ theo tiết tấu của tiếng hát. Đang trong lúc thích ý, có một tiểu nha hoàn bước vào, Xuân Vinh đi qua hỏi có chuyện gì. Tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn bên ngoài nói: "Lâm công tử cầu kiến công chúa."

Xuân Vinh bước ra ngoài, nhìn thấy Lâm công tử đang đứng trong viện, mặt mày thanh tú dáng người cao ráo, bộ dáng còn đẹp hơn nữ tử bình thường vài phần.

"Xuân Vinh cô cô." Lâm công tử bước lên phía trước hành lễ với Xuân Vinh, "Ta nghe công chúa nghe nhạc?"

Xuân Vinh gật đầu, Lâm công tử lại lập tức mỉm cười nói: "Đã mấy ngày rồi ta chưa hát cho công chúa nghe."

Hắn ta đang định đi vào bên trong, Xuân Vinh ngăn hắn ta lại, "Công chúa không gọi công tử đến hầu hạ."

Vẻ mặt Lâm công tử mang theo xấu hổ, hắn ta rướn cổ hét vào phía trong lòng: "Công chúa!"

Bên trong, Trường Bình nghe thấy tiếng gọi của hắn ta thì cau mày, sau đó nói với Nguyệt Hoà: "Để hắn ta vào đi."

Có lẽ nên đuổi những người ở hậu viện đi rồi.

"Công chúa." Lâm công tử bước vào, vẻ mặt oán trách tủi thân nhìn Trường Bình, hắn ta biết Thường Bình thích kiểu này nhất. Nhưng lần này Trường Bình nheo mắt lại gõ theo nhịp, giống như không nghe thấy lời hắn ta nói. Qua một lúc sau nàng mới nói: "Ngươi ngồi xuống đi."

Lâm công tử ngồi xuống muốn nói gì đó để Trường Bình vui vẻ, nhưng Trường Bình đến một cái liếc mắt cũng không cho hắn ta, hắn ta chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Hát xong một bài, Trường Bình xua tay bảo ca kỹ và nhạc sư đi xuống, sau đó ngồi dậy nhận lấy chén trà Nguyệt Hoà đưa cho rồi nhấp một ngụm, nhìn Lâm công tử nói: "Ngươi ở trong phủ bao lâu rồi?"

Lâm công tử mím môi, trên mặt mang theo vẻ oan ức nói: "Tiểu nhân theo công chúa tám tháng rồi."

Trường Bình ừm một tiếng, "Thời gian không ngắn."

Quay đầu nhìn Xuân Vinh, nàng lại nói: "Cho hắn ta một ít bạc, rồi để hắn ra khỏi phủ đi."

Này có ý đuổi người, Lâm công tử lập tức quỳ xuống trước mặt Trường Bình, "Công chúa, là tiểu nhân có chỗ nào làm không tốt sao?"

Trường Bình lắc đầu, "Nếu như ngươi có yêu cầu gì, bây giờ có thể nói cho bổn cung biết, ngươi cũng đã theo bổn cung lâu như vậy."

"Công chúa!"

Lâm công tử quỳ lê hai bước, muốn túm lấy vạt y phục của Trường Bình, nhưng Nguyệt Hoà lập tức đứng cản trước mặt hắn ta, "Lâm công tử, mời về cho."

Lâm công tử nhìn Trường Bình, lại nhìn Nguyệt Hoà, đứng dậy hành lễ với Trường Bình sau đó rời đi. Thường Bình sắc mặt bình tĩnh ngồi trên ghế gấm uống trà, qua một lúc sau nàng nói với Nguyệt Hoà: "Đuổi hết những người ở hậu viện đi, cho bọn họ nhiều bạc một chút, lại hỏi bọn họ có yêu cầu gì."

Dù sao cũng đi cùng nàng một đoạn, không thể bạc đãi.

Nguyệt Hoà có chút lo lắng, công chúa nhà nàng ấy sẽ không trao tâm cho Dung vương đó chứ? Nếu không vì sao lại đuổi những người ở hậu viện đi?

"Công chúa, ngài....."

"Ta chỉ là chán ngấy bọn họ rồi," Trường Bình nói, "Để bọn họ đợi mãi trong phủ, cũng là làm lỡ bọn họ."
Bình Luận (0)
Comment