Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 71

71

Những lời này của Đường Thư Nghi đều xuất phát từ nội tâm, tuy rằng nàng đang nói với bản thân nhưng thật ra cũng là nói cho Ngô Tĩnh Vân nghe.

Từ tận đáy lòng, nàng cũng không muốn đối nghịch với Ngô Tĩnh Vân. Cũng không phải là nàng sợ hào quang của nữ chính, đường phải tự mình đi, cho dù người khác có may mắn thì bản thân chỉ cần nỗ lực cũng có thể tự tìm ra hướng đi cho mình. Nàng chỉ không muốn có thêm nhiều địch nhân thôi.

Thật ra nếu Ngô Tĩnh Vân chỉ muốn hả giận mà thọc cho Tiêu Ngọc Thần mấy đao thì nàng sẽ không quản. Nhưng hình như Ngô Tĩnh Vân cũng không định làm như vậy. Nàng ta muốn huỷ hoại toàn bộ Hầu phủ, trong sách cũng đã nói nàng ta thật sự làm như vậy, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần đều không có kết cục tốt.

Cho nên, vì bản thân, cũng vì Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, nàng không thể không quản.

Mà Ngô Tĩnh Vân nghe nàng nói xong cũng sửng sốt, nàng ta nghe ra Hầu phu nhân đang an ủi khuyên giải mình, nàng ta không rõ chuyện trước kia mà Hầu phu nhân nhắc tới có phải là chuyện của nàng ta ở kiếp trước không, nếu đúng là như thế, vậy Hầu phu nhân cũng sống lại sao?

Nhưng cũng có thể là Hầu phu nhân tự cảm thán thôi, dù sao ai cũng nói Hầu phu nhân và Vĩnh Ninh hầu đã mất là kiêm điệp tình thâm.

Mà Ngô phu nhân cũng cho rằng Đường Thư Nghi nói những lời này đều là do đau xót cho Vĩnh Ninh hầu đã mất, nếu không nét mặt của Hầu phu nhân hôm nay cũng không âm u như vậy. Bà ta cười nói: “Ngài nói đúng, người ấy à, phải nhìn về tương lai.”

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười nhìn nàng ta, chỉ là từ trong đáy mắt lại không thấy được ý cười kia. Nàng tất nhiên có thể nghe ra lúc nãy là Ngô phu nhân cố ý, nói thân thể Ngô Tĩnh Vân không tốt, mục đích đương nhiên là muốn kế nữ không có được ngày lành.

Thử hỏi có nhà nào muốn cưới về một tức phụ ốm yếu bệnh tật?

Đường Thư Nghi bây giờ cũng có chút đồng tình với Ngô Tĩnh Vân, có một kế mẫu mặt hiền tâm ác như vậy, có thể thấy cuộc sống hàng ngày cũng không dễ dàng gì. Nhưng nàng cũng chỉ là đồng tình thôi, chỉ cần Ngô Tĩnh Vân không chịu thu tay, bọn họ chắc chắn sẽ đứng ở hai phía đối lập.

Trò chuyện một lúc thì cũng đã đến giờ cơm trưa, mọi người dời bước đến nhà ăn dùng bữa. Ăn cơm xong, Đường Thư Nghi nói: “Hậu hoa viên trong phủ có vài gốc cây phong, vừa vặn lúc này là lúc đẹp nhất, ta đưa các ngươi đi xem.”

Ngô phu nhân cười đứng dậy: “Ai cũng nói cảnh sắc ở Sùng Quang tự sau núi mùa này rất đẹp, không bằng tìm thời gian thích hợp đưa bọn nhỏ ra ngoài vui chơi một chút.”

Đường Thư Nghi không biết Ngô phu nhân đang tính toán chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý, có thể tiễn mấy người này đi càng sớm càng tốt.

“Đến lúc đó cũng gọi cả đại công tử theo.” Ngô phu nhân vừa nói vừa nhìn Ngô Tĩnh Vân, ý tứ muốn cho đôi hôn phu hôn thê này bồi dưỡng tình cảm vô cùng rõ ràng, nhưng ý đồ chân chính của bà ta là gì thì cũng chỉ có bà ta biết.

Chuyện nam nữ kết giao ở Đại Càn cũng không bị quản lý quá nghiêm ngặt, nam nữ đính hôn nhưng chưa thành thân nếu có trưởng bối đi cùng thì vẫn có thể gặp mặt nhau.

“Được, đến lúc đó cũng để nó đến đó thư giãn một chút.” Đường Thư Nghi nói.

Chắc chắn là không thư giãn được rồi, hôm đó phải cẩn thận gấp đôi mới đúng.

Nói chuyện một lúc thì cũng đã tới hoa viên của Hầu phủ, từ đằng xa là đã có thể nhìn thấy bốn năm cây phong đỏ rực như lửa ven con đường mòn, đứng dưới bầu trời xanh chứa chan ánh nắng vô cùng đẹp mắt.

Ngô phu nhân đưa mắt nhìn Ngô Tĩnh Nhã, Ngô Tĩnh Nhã bèn kéo tay Ngô Tĩnh Vân đòi đi hái lá đỏ, Ngô Tĩnh Vân cũng thuận theo.

Bên này, Ngô Tĩnh Xu có chút ngượng ngùng lấy ra lò sưởi cầm tay đưa cho Đường Thư Nghi: “Phu nhân, đây là ta tự làm, ta thấy trời đã trở lạnh, vừa lúc để phu nhân lồng vào tay sưởi ấm.”

72

Đường Thư Nghi cầm lò sưởi tay kia ngắm nghía, sau đó nhìn về phía Ngô Tĩnh Xu. Nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, xinh xắn đáng yêu, cũng xem như là một giai nhân thanh tú. Nhưng mà lại qua mặt tỷ tỷ tặng lễ vậy cho mẹ chồng tương lai của tỷ tỷ là có ý gì? Còn Ngô phu nhân cũng có ý gì đây?

Nàng cười lạnh trong lòng, đều nói kế mẫu không hiền từ, hôm nay cũng coi như lĩnh hội. Muốn đoạt hôn sự của kế nữ cho nữ nhi của mình, thật là quá xấu xa, còn tự cho là đúng.

Nhưng Ngô Tĩnh Vân có biết tính toán của Ngô phu nhân không?

Hẳn là biết nhỉ, hơn nữa nàng ta còn có thể tương kế tựu kế để hủy việc hôn nhân. Trong lòng Đường Thư Nghi tức giận, người Ngô gia bày mưu tính kế đủ đường như vậy là đem Hầu phủ nhà nàng đặt ở đâu?

Tuy suy nghĩ rất nhiều nhưng nàng không hề biểu hiện ra ngoài.

“Thật là một cô nương khéo tay, bình thường ở nhà hay làm gì?” Đường Thư Nghi cười hỏi Ngô Tĩnh Xu.

Ngô phu nhân thấy nàng cười vô cùng hiền lành, bèn cho rằng nàng yêu thích Ngô Tĩnh Xu, tươi cười trên mặt lập tức rõ hơn. Ngô Tĩnh Xu ngượng ngùng đáp: “Ngày thường chỉ ở nhà thêu thùa may vá, giúp đỡ mẫu thân một số việc.”

“Đứa nhỏ đối với việc quản gia lại nhanh nhạy hơn một chút.” Ngô phu nhân cười nói: “Hiện tại đang học quản gia với ta.”

“Vẫn là ngươi biết dạy dỗ hài tử.” Đường Thư Nghi nhìn Ngô phu nhân nói.

“Cũng là đứa nhỏ này thông tuệ, chuyện quản gia, tiếp đãi giao tế chỉ cần chỉ điểm một chút là thông, còn vô cùng hiếu thuận, khăn tay giày vớ của ta đa số đều do nó làm.”

Ngô phu nhân tận lực khen ngợi Ngô Tĩnh Xu, trong lòng Đường Thư Nghi lại đang nghĩ nàng có cần tương kế tựu kế không, nếu không làm sao mà hủy được cọc hôn sự này? Đương nhiên, nếu hai nhà có thể ngồi xuống tâm bình khí hòa thương lượng lui hôn thì tốt, nhưng được sao?

Cái này phải xem ý tứ của Ngô Tĩnh Vân.

Nghĩ đến đây, nàng lại nói với Ngô phu nhân: “Chúng ta cũng qua bên kia nhìn xem.”

Ngô phu nhân tất nhiên đồng ý, ba người đi về phía mấy gốc phong đỏ.

Dưới tán phong, Ngô Tĩnh Vân và Ngô Tĩnh Nhã đứng cách nhau gần hai thước, chẳng hề giao lưu gì với nhau, Đường Thư Nghi đi đến bên cạnh Ngô Tĩnh Vân, mở lời nói: “Tĩnh Vân theo ta tới hồ nước một chút đi.”

“Vâng.” Ngô Tĩnh Vân nói, nàng ta cũng muốn xác nhận xem Hầu phu nhân có phải cũng sống lại giống nàng ta không.

Ngô Tĩnh Xu thấy thế thì rất nôn nóng, cũng muốn đi theo nhưng lại bị Ngô phu nhân nhẹ nhàng kéo lại, lúc đó mới bỏ ý định muốn đi theo.

Đường Thư Nghi đưa Ngô Tĩnh Vân tới bên cạnh hồ nước, mở miệng nói: “Lúc lão Hầu phu nhân còn sống, thường xuyên nói tình cảm giữa bà ấy và ngoại bà của ngươi thời niên thiếu vô cùng tốt.”

Chuyện hôn nhân của Ngô Tĩnh Vân và Tiêu Ngọc Thần cũng là lão Hầu phu nhân làm chủ, đời trước Ngô Tĩnh Vân cũng rất hài lòng. Hiện tại Đường Thư Nghi nói tới ngoại bà của Ngô Tĩnh Vân, chính là muốn dùng chiêu bài tình cảm.

Nếu hôm nay có thể hòa thuận hủy hôn là tốt nhất.

“Ngoại bà cũng thường xuyên nhắc tới lão Hầu phu nhân.” Ngô Tĩnh Vân nói.

Nói chuyện một lúc cũng đã đến bên hồ nước, hai người dừng bước, Đường Thư Nghi nhìn hoa sen dưới hồ rồi nói: “Mấy năm nay Hầu phủ thay đổi nhiều, nhưng ta cũng đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện.”

Nói xong, nàng xoay người, nghiêm túc nhìn Ngô Tĩnh Vân nói: “Có một số việc nhìn thì rất khó nhưng làm rồi mới thấy cũng không khó như vậy. Hai bên ngồi xuống, tâm bình khí hòa nói chuyện, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường, ngươi nói có đúng không?”

Đường Thư Nghi nói không đầu không đuôi, nhưng Ngô Tĩnh Vân có vẻ hiểu được ý nàng. Lúc này nàng ta có chút hoảng loạn, không thể xác định Hầu phu nhân có phải cũng sống lại giống mình hay không.

Nhưng cho dù Hầu phu nhân có phải sống lại hay không thì những lời này cũng làm cho nàng ta vừa tủi thân vừa tức giận. Cuộc sống gian nan u tối kia, Hầu phu nhân chưa từng trải qua, dựa vào đâu mà muốn nàng ta tâm bình khí hòa?

Đẹp cả đôi đường?

Nếu có thể đẹp cả đôi đường thì vì sao Tiêu Ngọc Thần không thể ban phát cho nàng ta một chút tình yêu, tại sao lại để nàng ta sống khổ sở kiềm nén như vậy?
Bình Luận (0)
Comment