Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 89

89

Đường Thư Nghi nhìn Ngô Tĩnh Vân, ánh mắt càng ngày càng lạnh, thậm chí còn mang theo đề phòng. Điểm mấu chốt của một người ngày càng thấp, hoặc không có điểm mấu chốt, chắc chắn là một sự tồn tại khủng khiếp.

Kiếp trước cuộc sống của Ngô Tĩnh Vân không tốt, bị Tiêu Ngọc Thần làm tổn thương, sau khi trùng sinh muốn trả thù, nàng có thể hiểu được. Nhưng nàng ta vì trả thù, không có điểm mấu chốt mà làm hại đến ngươi vô tội, đây đúng là… tâm tư độc ác.

Lúc trước tiểu ăn xin đã vì nàng ta mà chết, bây giờ là Thường Tịnh tiểu hòa thượng, sau này có phải sẽ có thêm càng nhiều người hay không?

Hơn nữa, nàng ta còn tính kế để Ngô Tĩnh Xu và hòa thượng Thường Tịnh làm ra loại chuyện đó, nàng ta có từng nghĩ đến những nữ quyến vô tội của Ngô gia không? Một khi sự việc bị bại lộ, tin tức nữ nhi Ngô gia làm chuyện đồi bại với người khác ở trong chùa chiền truyền ra ngoài, nữ quyến Ngô gia, tất cả đừng mong sống tốt.

Đương nhiên, Ngô Tĩnh Vân hại bao nhiêu người không liên quan gì tới nàng, chuyện Đường Thư Nghi phải làm là đề phòng người này.

Mọi chuyện như sau:

Mục đích của Ngô phu nhân hôm nay là để Ngô Tĩnh Xu tiếp cận Tiêu Ngọc Thần, nhân lúc thời gian nghỉ trưa, hạ thuốc mê Tiêu Ngọc Thần, sau đó để Ngô Tĩnh Xu và hắn y phục xộc xệch ở cùng một phòng, sau đó Ngô phu nhân sẽ làm ầm ĩ lên, buộc Ngô Tĩnh Vân từ hôn với Tiêu Ngọc Thần, người hứa hôn thay thế thành Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần.

Dù sao cũng là thân nữ nhi, Ngô phu nhân sẽ không dùng mê dược. Nhưng Ngô Tĩnh Vân cảm thấy rằng chỉ hạ thuốc Tiêu Ngọc Thần, mà còn là thuốc mê thì quá tiện nghi cho Ngô Tĩnh Xu, liền lên kế hoạch hạ mê dược cho Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần, khiến bọn họ mất hết mặt mũi.

Hạ mê dược Ngô Tĩnh Xu rất dễ, thành công không gặp chút khó khăn gì, nhưng muốn hạ mê dược cho Tiêu Ngọc Thần lại có chút khó. Bởi vì ăn cơm trưa xong, bên người Tiêu Ngọc Thần không chỉ có Trường Minh và Trường Phong, mà còn có Thuý Trúc Thuý Vân vẫn luôn canh giữ phòng của Tiêu Ngọc Thần.

Nhưng nàng ta đã lên kế hoạch từ trước, khi mọi người đang ăn trưa, sẽ có người đến đốt mê dược trong phòng của Tiêu Ngọc Thần, người này chính là nhi tử của nhũ mẫu nàng ta Lưu Đại Dũng. Từ ngày hôm qua, Lưu Đại Dũng đã đến Sùng Quang tự, chuẩn bị cho hành động ngày hôm nay.

Nhưng điều nàng ta không nghĩ tới chính là, sau bữa trưa Tiêu Ngọc Thần không trở về phòng mà lên núi thưởng thức phong cảnh.

Nàng ta hạ thuốc Tiêu Ngọc Thần, lựa chọn đốt mê dược ở trong phòng hắn, cũng là có nguyên nhân. Một là, bên cạnh Tiêu Ngọc Thần luôn có người đi theo, không có cách nào hạ thuốc vào đồ ăn hay hạ thuốc lên người hắn, nguyên nhân còn lại là kiếp trước, Tiêu Ngọc Thần có thói quen nghỉ trưa, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng hôm nay Tiêu Ngọc Thần lại thay đổi thói quen chưa bao giờ thay đổi này, buổi trưa không ngủ, đi thưởng ngoạn phong cảnh.

Thấy kế hoạch sắp thất bại, Ngô Tĩnh Vân không cam lòng, cuối cùng nàng ta quyết định cho dù hôm nay không tính kế Tiêu Ngọc Thần được, không có cách nào từ hôn, nàng ta cũng sẽ hủy hoại Ngô Tĩnh Xu. Cho nên, nhân lúc Thuý Vân đi vệ sinh, dụ Thuý Trúc đi chỗ khác, thuận lợi để Ngô Tĩnh Xu vào phòng Tiêu Ngọc Thần, sau đó dụ dỗ tiểu hòa thượng Thường Tịnh đến, hạ thuốc hắn.

Sau đó nữa, Ngô Tĩnh Xu và Thường Tịnh vừa bị hạ mê dược lại hít phải mê dược một lần nữa, hai người theo bản năng bắt đầu làm ra hành động nguyên thủy nào đó, cho dù Đường Thư Nghi phá cửa đi vào, hai người cũng không hề hay biết.

Kiếp trước, Đường Thư Nghi lăn lộn trong giới thương trường, nghe qua không ít chuyện mờ ám, nhưng người như Ngô Tĩnh Vân chỉ vì muốn trút giận mà lôi kéo người vô tội vào, thật sự rất hiếm thấy.

90

Sau khi nghe hai nha hoàn của Ngô Tĩnh Vân khai hết mọi chuyện, Đường Thư Nghi trầm mặc một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nhìn Ngô Tĩnh Vân nói: "Huỷ bỏ hôn ước giữa ngươi và Tiêu Ngọc Thần, ba ngày sau ta sẽ phái người đến Ngô phủ, chuyện ngươi cần làm chính là, để phụ thân của người đồng ý chuyện từ hôn, nhưng không thể khiến Hầu phủ ta chịu bất kỳ tiếng xấu nào."

Ngô Tĩnh Vân không thể tin được nhìn Đường Thư Nghi, nàng làm lớn như vậy, vừa trói nha hoàn của nàng ta, vừa thẩm vấn nha hoàn của nàng ta, chỉ vì từ hôn? Đơn thuần chỉ muốn từ hôn?

Nàng ta không dám tin.

Đường Thư Nghi nhìn thấy biểu cảm của nàng ta, liền biết nàng ta đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi khiến Lương gia xông vào trạch tử nhà ta, hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, nữ tử như ngươi, Hầu phủ ta không dám lấy."

Ngô Tĩnh Vân lần này kinh hãi đến mức suýt rớt hàm, tại sao Hầu phu nhân lại biết nàng ta gửi thư cho Lương gia?

"Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm," Đường Thư Nghi lạnh lùng nói: "Ta không biết vì sao ngươi nhất định khăng khăng muốn từ hôn, cho dù là ngươi cảm thấy không thể sống ở Hầu phủ ta, hay là không thể sống cùng Tiêu Ngọc Thần, chuyện hôm nay ta không truy cứu đến cùng, coi như xóa bỏ toàn bộ ân oán giữa chúng ta, nếu như sau này..."

Đường Thư Nghi nói đến đây liền dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Ngô Tĩnh Vân, nói: "Nếu như sau này, ngươi lại làm những chuyện bất lợi với Hầu phủ ta, đừng trách ta không khách khí."

Hai tay đang siết chặt của Ngô Tĩnh Vân run rẩy, đầu gối cũng phát run, khí tức của Hầu phu nhân quá mạnh, mà nàng ta tin rằng chắc rằng những lời nàng nói tuyệt đối đều là thật.

Nhưng dựa vào cái gì chứ? Kiếp trước Tiêu Ngọc Thần tổn thương nàng ta nhiều như vậy, dựa vào cái gì nàng ta trùng sinh rồi, Tiêu Ngọc Thần lại không phải chịu một chút trừng phạt?

"Để bọn họ đi." Đường Thư Nghi nói.

Lời vừa nói xong, Thuý Trúc Thuý Vân kéo Đào Nhi và Hạnh Nhi ra cửa, cho dù ra đến bên ngoài cũng không cởi trói cho hai người bọn họ. Ngô Tĩnh Vân đỡ cửa ra ngoài, hai chân kịch liệt run rẩy. Ra đến cửa, điên cuồng hít mạnh vài hơi mới có thể bước đi tự do.

Đi đến bên người Hạnh Nhi và Đào Nhi, đưa tay cởi trói cho hai người bọn họ. Dây thừng vừa được cởi ra, liền thấy một bóng người lao tới, giơ tay tát bách bách bách lên mặt nàng ta, trái phải tổng cổng bốn cái bạt tai.

"Tiện nhân, súc sinh có người sinh nhưng không có người dạy." Ngô phu nhân trừng muốn nứt đôi mắt, chỉ vào Ngô Tĩnh Vân: "Người ta nói chó cắn người không sủa, đúng là không sai mà!"

"Mẫu thân, ngươi dựa vào đâu mà đánh ta? Ta không phải nữ nhi thân sinh của người liền phải bị người đánh chửi như vậy sao?" Ngô Tĩnh Vân che khuôn mặt bị tát đến nóng bừng của mình, nước mắt muốn rơi lã chã: "Về nhà nhất định sẽ để phụ thân phân xử."

"Được thôi, để cho phụ thân ngươi biết, biết tiền thê của ông ta sinh ra loại nữ nhi độc ác như thế nào." Trong lòng Ngô phu nhân bây giờ còn có ý định muốn đánh chết Ngô Tĩnh Vân.

Nếu nữ nhi bà ta đã làm loại chuyện đó với Tiêu Ngọc Thần thì không sao, nhưng bây giờ lại làm với một tên hòa thượng, bà ta bây giờ phải làm như thế nào? Gả hay là không gả?

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta độc ác, ngươi có bằng chứng gì?" Lời này của Ngô Tĩnh Vân vẫn mang một chút thăm dò, trải qua cuộc thẩm vấn của Hầu phu nhân vừa rồi, nàng ta đã không còn quá tự tin vào những chuyện mình đã làm trước đó nữa.

Nhưng lời nói của nàng ta lại khiến Ngô phu nhân nghẹn họng, nhất thời không lên tiếng. Một lúc sau bà ta mới nói: "Ngươi không làm gì cả, tại sao Hầu phu nhân lại trói nha hoàn của ngươi?"

"Bọn họ xúc phạm đến Hầu phu nhân nên mới bị trói." Ngô Tĩnh Vân nói. Nàng ta đoán rằng Đường Thư Nghi sẽ không để tâm đ ến những chuyện tiếp theo.

Ngô phu nhân tự nhiên không tin lời của nàng ta, nhanh chóng bước vào phòng, nắm lấy tay Đường Thư Nghi khóc lóc: "Hầu phu nhân, Tĩnh Xu nhà ta, mệnh Tĩnh Xu nhà ta khổ quá, ngài giúp nó được không."

Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: "Ngô phu nhân, vì sao ngươi lại mời ta đến Sùng Quang tự này, trong lòng ngươi có ý định gì, thật ra ta biết rất rõ. Lý do tại sao ta đi cùng ngươi đến đây, chẳng qua chỉ muốn muốn thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Chuyện Ngô gia các người, nên tự mình đóng cửa lại mà giải quyết với nhau đi, ta là người ngoài cũng không tiện tham gia."

Nói rồi nàng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Ngô Tĩnh Vân cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, Tiêu Ngọc Thần cũng như vậy.

Trong phút chốc, trong sân chỉ còn lại người của Ngô gia.
Bình Luận (0)
Comment