Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 189

"Đừng tới đây!" Thấy Thiệu Kỳ Hải đến gần, anh cả Thiệu sợ tới mức loạng choạng đứng dậy chạy ra ngoài, bình thường đi lại nhìn rất khó khăn, nhưng hôm nay chạy nhanh đến mức người ta nhìn vào không hề biết hắn bị què, trong nháy mắt đã mất dạng.

Nhìn thấy anh cả Thiệu bỏ chạy, chị dâu Thiệu cũng hét to một câu có ma, trực tiếp chạy ra ngoài.

Thiệu Kỳ Hải nhìn hai bọn họ chạy đi, vô tình liếc qua Phúc Lộc Thọ Hỉ, thấy Phúc Lộc Thọ Hỉ từng người một tè ra quần, run rẩy thú nhận.

"Chú hai, tụi cháu sai rồi, chúng cháu từ nay về sau không bao giờ đoạt đồ ăn, quần áo của bọn Thiệu Đông nữa, cho dù là bà nội đưa cho thì chúng cháu cũng sẽ không lấy nữa. Xin chú bỏ qua cho chúng cháu."

Mấy đứa nhỏ này bị ba mẹ ảnh hưởng, dẫn đến tâm lý cũng sợ ma quỷ.

Bọn Thiệu Phúc vừa khóc lóc vừa bò ra ngoài chạy trốn, Triệu Lan thấy Thiệu Kỳ Hải nhìn về phía mình, nuốt nước bọt, ngồi trên mặt đất chống tay lùi về sau: "Kỳ Hải, ta cũng là người sinh ra và nuôi con lớn khôn, con bỏ qua cho mẹ đi, mẹ chỉ là không thích Bạch Lộ, cho nên mới không thích bọn chúng mà thôi."

Hốc mắt của Thiệu Kỳ Hải ngày càng đỏ, trong lòng Triệu Lan càng áy náy: "Kỳ Hải, ta biết mình sai rồi, con hãy mau quay về đi, ta không cướp bọn nhỏ, sau này cũng cũng không để ý đến việc bọn chúng làm ra tiền nữa."

"Đúng vậy, anh mau quay về đi, sau này em cũng không tính toán việc Mục Kinh Trập có lập gia đình hay không, cũng không gây sự với bọn trẻ, lòng tốt của anh em vẫn mãi ghi nhớ, năm đó là anh giúp em che đậy lỗi lầm, em..."

Thiệu Kỳ Vân định nói tiếp thì thấy Thiệu Kỳ Hải thở ra hơi, lập tức ngừng ngay lời sám hối.

Không đúng, ma làm sao có hơi thở, chỉ có người sống mới có thể!


Ngay lập tức, Thiệu Kỳ Vân nhận ra rằng Thiệu Kỳ Hải chưa chết, hắn đã trở lại!

Thi thể của Thiệu Kỳ Hải năm đó không được tìm thấy, chỉ có bộ đồ quân đội màu xanh mà hắn mặc khi rời quân đội được chôn cất trong đám tang ở thôn, cho nên hắn hoàn toàn chưa chết, hắn có thể còn sống và trở về!

Thiệu Kỳ Vân đột nhiên đứng lên: "Anh hai, anh không phải là ma, anh là người!"

Triệu Lan sửng sốt: "Cái gì?"

Thiệu Kỳ Vân đã lấy hết dũng khí lại gần, lắng nghe tiếng hít thở của Thiệu Kỳ Hải: "Đúng vậy, anh ấy đang thở, anh ấy còn sống, anh hai, anh chưa chết!"

Triệu Lan đột nhiên đứng dậy, chạy tới ôm lấy Thiệu Kỳ Hải, cảm nhận được hơi ấm của hắn, Triệu Lan trong nháy mắt gào khóc: "Kỳ Hải, con chưa chết, con còn sống, tại sao quay về mà không nói trước một lời? Con làm ta sợ muốn chết."

"Sao bây giờ mới chịu quay lại, đồ bất hiếu này, con không biết kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh tàn nhẫn như thế nào sao? Tại sao khi đó lại bỏ ta mà đi? Con đúng là đồ bất hiếu!"

Bà ta than thở khóc lóc, người nghe thấy cũng bị làm cho cảm động, đáng lẽ sẽ là như thế nếu lúc nãy không có một màn quỳ lạy cầu xin kia.

Sau khi nhìn anh cả Thiệu và những người khác sợ hãi bỏ chạy, lại nhìn thấy lời thú nhận của Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, bọn họ không thể rơi nổi một giọt nước mắt, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng đó có chút buồn cười.


Vốn dĩ Thiệu Kỳ Hải không chết còn sống trở về là một chuyện hiếm gặp, cộng thêm lời nói của Đại Phòng Thiệu gia, mẹ ruột và em gái ruột của hắn, càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

Cảm giác của Thiệu Kỳ Hải cũng giống bọn họ, nếu như hắn không chết, hắn có thể sẽ cảm động, dù sao đây cũng là mẹ ruột nuôi nấng hắn, cho dù sau này có thiên vị, Triệu Lan cũng từng hết lòng nuôi hắn lớn.

Nhưng sau khi nghe những lời sám hối kia, hắn không cảm động mà còn có chút giễu cợt.

"Nếu không phải tôi trở về như thế này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe chính miệng các người thừa nhận điều này và cũng sẽ không nhìn thấy bộ mặt thật của các người."

Thiệu Kỳ Hải không động đậy, dứt khoát gỡ tay Triệu Lan đang ôm mình ra: "Những cái khác thì để qua một bên, hôm nay chúng ta phải làm rõ chuyện này."

Thiệu Kỳ Hải nhìn đám người đi theo Triệu Lan đến: "Tôi hy vọng những gì xảy ra vào ngày hôm nay sẽ không tái diễn ở tương lai nữa, tôi vẫn còn sống, bọn trẻ Thiệu Đông sẽ do chính tay tôi nuôi dạy. Mặc kệ bọn chúng có tiền đồ hay không, cũng không liên quan gì đến các người. Ngoài tôi ra, người nuôi dưỡng bọn trẻ chính là mẹ của chúng, Mục Kinh Trập, ngoại trừ cô ấy ra thì đám người ngoài như các người không có đủ tư cách, sau nãy cũng đừng nghĩ đến việc âm mưu chuyện gì."

Nếu Mục Kinh Trập không có tư cách nuôi nấng? Thì ai sẽ có tư cách?

Thiệu Kỳ Hải chỉ vào cửa, thái độ kiên định: "Trở về hết đi, chuyện nhà chúng tôi sau này không cần mấy người lo lắng."


Mọi người đều muốn hỏi vài câu làm thế nào Thiệu Kỳ Hải có thể quay về, nhưng nhìn bầu không khí, bọn họ chỉ có thể nuốt xuống sự tò mò, tình huống này không thích hợp, ngày mai lại hỏi tiếp.

Người ngoài đều rời đi, Triệu Lan lấy lại bình tĩnh, trực tiếp hỏi Thiệu Kỳ Hải: "Kỳ Hải, con đây là đang trách ta sao? Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của chúng ta, là Mục Kinh Trập đã đi quá xa, con nhìn trán của ta đi. Đây đều là Mục Kinh Trập làm."

Triệu Lan oán trách, hắn sầm mặt lại: "Mẹ cũng ném cô ấy."

"Có thể so sánh được sao? Nhìn trán cô ta chỉ có một vết ửng đỏ, mà ta đã ra nông nỗi gì."

Trán của Triệu Lan bây giờ đã sưng thành một cục đỏ chót, nhìn qua rất đáng sợ.

Nhưng Thiệu Kỳ Hải chỉ nhìn một chút: "Đây cũng là điều mẹ nên chịu."

Ai bảo bà ta khiêu khích Mục Kinh Trập, hắn còn sợ Mục Kinh Trập, không dám coi thường cô, vậy mà bà ta dám ra tay với Mục Kinh Trập.

"Thiệu Kỳ Hải... con vậy mà lại giúp Mục Kinh Trập, con cưới vợ xong nên quên cả mẹ đúng không? Vợ con đánh ta thành như này, con còn..."

"Mẹ có muốn nghe thêm vài câu khó nghe không?" Thiệu Kỳ Hải cắt ngang bà ta, chỉ ra ngoài cửa: "Đi đi, bây giờ mau đi ngay."

"Thiệu Kỳ Hải, con đuổi ta sao, ta là mẹ của con..." Triệu Lan không dám tin nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải.

"Thì sao? Mẹ là mẹ của con, nhưng chúng ta đã phân gia rồi, bây giờ đã là hai gia đình. Chính mẹ đã chọn anh cả. Từ giờ trở đi mẹ chính là người nhà của anh ấy."


Thiệu Kỳ Hải một lần nữa cắt ngang lời của Triệu Lan: "Nếu đã phân gia rồi, con cũng không còn gì để nói, sau này lấy lí do là mẹ ruột cũng vô nghĩa, mau đi."

Triệu Lan còn muốn nói thêm, Thiệu Kỳ Hải đã lạnh lùng liếc Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Kỳ Vân nhìn thấy ánh mắt của anh trai, không biết là nhớ tới cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức kéo Triệu Lan đi: "Mẹ, chúng ta đi trước đi."

Thiệu Kỳ Vân lôi kéo Triệu Lan đi về, tầm mắt của Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt của Mục Kinh Trập.

Một số người có thói quen ăn món mình không thích trước và khi ăn thì để lại món mình thích nhất, Thiệu Kỳ Hải cũng như vậy, cho nên khi xử lý sự việc cũng vậy, xử lý những thứ không thích trước, sau đó sẽ xem đến thứ yêu thích.

Hắn đã cố gắng không nhìn vào mắt Mục Kinh Trập từ nãy cho đến giờ.

Trên mặt hắn hiện lên một tia không tự nhiên, kéo ra một nụ cười cứng ngắc: "Kinh Trập..."

Hắn vừa kêu một tiếng, cả người liền cứng đờ, không đúng, hắn một mực đi theo Mục Kinh Trập, cho nên mới cảm thấy thân thiết, nhưng thật ra Kinh Trập đối với hắn rất xa lạ, hắn kêu như vậy có thể sẽ không tốt lắm?

Thiệu Kỳ Hải đã suy tư rất nhiều, nhưng Mục Kinh Trập hoàn toàn không nghĩ đến điều này, cô chỉ bị sốc bởi tình tiết bất ngờ thay đổi.

Chuyện gì đã xảy ra thế! Tại sao Thiệu Kỳ Hải sống sót trở về? Tại sao hắn không chết? Trong sách không phải viết hắn đã chết từ lâu rồi sao?

Mục Kinh Trập không cảm thấy bất ngờ, chỉ có sợ hãi, đặc biệt là khi nghe nói rằng sau này hắn sẽ tự mình nuôi bọn trẻ, phản ứng đầu tiên của cô là Thiệu Kỳ Hải đến để giành mấy đứa con của cô!

Bình Luận (0)
Comment