Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 197

Có thể không tức giận sao? Đổi lại là người khác cũng sẽ tức giận! Thiệu Kỳ Hải trả lời một cách cứng rắn: "Tôi sẽ không ly hôn, tôi không đồng ý."

Mục Kinh Trập nhíu mày, hắn kiên quyết như vậy sao?

"Chuyện này về sau em không cần nhắc tới nữa." Thiệu Kỳ Hải hít sâu một hơi: "Coi như vì mấy đứa nhỏ, em tạm thời không cần nhắc tới, bọn nhỏ thích em như vậy, nhất định sẽ không ủng hộ em ly hôn..."

"Không, chúng con ủng hộ."

Giọng nói của Thiệu Tây đột nhiên vang lên, Thiệu Kỳ Hải quay đầu lại liền nhìn thấy Thiệu Tây đang thò đầu từ bên ngoài vào.

"Tiểu Tây?"

"Ừm, là con đây." Thiệu Tây không trốn tránh mà trực tiếp đi vào: "Con muốn đi vệ sinh, sau đó tình cờ nghe được hai người nói chuyện, tụi con cảm thấy nếu đã nhắc đến mình thì cũng nên xuất hiện, tụi con cũng sẽ bày tỏ một ít ý kiến."

Nói ra việc nghe trộm một các quang minh chính đại như vậy cũng chỉ có Thiệu Tây, cậu thản nhiên đi vào trong, theo sau là Thiệu Nam, Thiệu Bắc, Thiệu Trung và cuối cùng là Thiệu Đông.

Thiệu Kỳ Hải: "... Các con cùng nhau đi nhà vệ sinh?"

"Đúng vậy, chúng tôi đi cùng nha." Thiệu Tây gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu như mẹ muốn ly hôn, chúng con thật ra cũng rất ủng hộ.


Mục Kinh Trập từng nhìn thấy một cặp vợ chồng bất hòa trong thôn Đại Đông, bọn họ thực sự chán ghét nhau đến chết, nhưng dù vậy, cuối cùng bọn họ vẫn không ly hôn vì cảm thấy việc ly hôn thật xấu hổ.

Sau một đời cãi vã và cãi vã, cuối cùng đã bị tức chết, khi Mục Kinh Trập đến làm khách cũng có chút cảm khái, tại sao phải bận tâm? Nếu không cảm thấy phù hợp thì có thể ly hôn mà.

Bọn trẻ cũng không có thái độ gì về việc ly hôn, không cần quá chú ý đến thể diện, nếu thực sự không thích hợp và không thể vượt qua đau thương, bọn họ có thể ly hôn.

Mục Kinh Trập đã nói tới, nhất định là có nguyên nhân của cô, suy nghĩ một chút, bọn chúng không muốn người cha này, mẹ đương nhiên cũng không muốn, bọn chúng nhất định phải ủng hộ, không thể để mẹ phải chịu ấm ức.

Thiệu Kỳ Hải bị sốc: "...Các con đều đồng ý?" Tại sao? Tại sao lại đồng ý? Không phải rất thích Mục Kinh Trập sao?

Cả năm đứa trẻ đều gật đầu dứt khoát, bao gồm cả Thiệu Đông.

Thiệu Kỳ Hải cảm thấy như một mũi tên khác bắn vào ngực mình, hắn vốn dĩ nghĩ rằng ít nhất bọn trẻ thích Mục Kinh Trập nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ đứng về phía hắn, kết quả là...

Sắc mặt Thiệu Kỳ Hải sắc tái nhợt, rất khó coi, Thiệu Đông cảnh giác đẩy Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ với Tiểu Bắc đi nghỉ ngơi đi."

Mặc dù trước kia Thiệu Kỳ Hải không phải là người sẽ đánh phụ nữ, nhưng bay giờ bọn họ đã tách ra một năm, ai biết hắn có thay đổi hay không, hay là bọn chúng ngay từ đầu đã không biết rõ về Thiệu Kỳ Hải.

Vì vậy, để ngăn Thiệu Kỳ Hải nổi giận và tấn công, cậu muốn bảo vệ mẹ mình.


Thiệu Bắc tiếp nhận thông tin từ Thiệu Đông, cô bé lập tức kéo Mục Kinh Trập đi: "Mẹ, chúng ta đi ngủ trước, ngày mai rồi ly hôn."

Sau đó cô bé kéo Mục Kinh Trập đi, Thiệu Kỳ Hải thấy có gì đó không ổn và muốn đi theo, nhưng bị Thiệu Đông ngăn lại.

Thiệu Đông dùng ánh mắt giống như Thiệu Kỳ Hải và nhìn hắn chằm chằm: "Đêm nay người có thể ngủ cùng bọn con." Đừng hòng tơ tưởng đến việc ngủ chung với mẹ!

Căn phòng ban đầu của Mục Kinh Trập là gian phòng mới, cũng là phòng của Thiệu Kỳ Hải, nhưng khi biết tin Thiệu Kỳ Hải qua đời, cậu đã vứt bỏ rất nhiều đồ đạc và quần áo, cuối cùng hoàn toàn trở thành phòng của Mục Kinh Trập.

Bởi vì bọn họ sắp ly hôn nên Thiệu Đông đương nhiên không thể để Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập ở cùng một phòng, nên đã sắp xếp cho hắn.

Cùng bọn chúng ở chung một chỗ, chúng có thể hỏi thăm tình hình của Thiệu Kỳ Hải, biết mình biết địch, đánh trận nào cũng thắng, còn có thể theo dõi Thiệu Kỳ Hải, ngăn cản hắn làm loạn.

Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Kinh Trập bị kéo đi, cuối cùng ngả ra đất nằm ngủ cùng đám trẻ Thiệu Đông.

Vào đến phòng, Thiệu Kỳ Hải tự an ủi rằng ngủ với mấy đứa bé cũng rất tuyệt, vừa vặn hắn cũng có thể trò chuyện với chúng.

Đặc biệt là tại sao lại ủng hộ việc ly hôn của Mục Kinh Trập.

"Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam, Tiểu Trung, tại sao các con lại ủng hộ mẹ ly hôn?"


Thiệu Đông trả lời: "Bởi vì mẹ muốn ly hôn." Dù bọn chúng muốn làm gì, mẹ vẫn luôn ủng hộ bọn chúng, đương nhiên bọn chúng cũng sẽ ủng hộ mẹ.

"Chỉ vậy sao? Các con không nghĩ tới lí do khác thích hợp hơn sao?" Thiệu Kỳ Hải nhíu mày.

Thiệu Tây vội vàng nói: "Đương nhiên đã nghĩ tới, anh trai chỉ muốn giữ thể diện cho ông, lí do thật sự là cảm thấy ông không hề xứng với mẹ."

Thiệu Kỳ Hải nghẹn ngào nói: "Không xứng?"

"Đương nhiên, ông không nghĩ như vậy sao?" Thiệu Tây nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Lấy điều kiện của ông, có vợ chết còn dẫn theo năm cục nợ, lại có loại mẹ chồng và em dâu như thế kia, trước đây làm gì có ai dám tìm đến cửa."

Mặc dù bọn chúng là năm cục nợ, Thiệu Kỳ Hải cũng đã nói với chúng, nhưng Thiệu Tây vẫn nói một cách gay gắt, bởi vì đây là hiện thực, cậu phải nói cho hắn biết sự thật.

"Từ bỏ đi, ông thật sự ông xứng với mẹ, vẫn là nên nghe lời mẹ mà ly hôn đi."

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Lại một mũi tên bắn vào ngực, Thiệu Kỳ Hải lại một lần nữa chịu đựng: " Đúng vậy, hoàn cảnh của ta thực sự khá đặc biệt. Nhưng Tiểu Tây, không phải con rất thích mẹ của con sao?"

"Con cái nhà khác không hề thích cha mẹ ly hôn, cha mẹ cãi vả với nhau thì sẽ tủi thân, đi theo khóc lóc, thậm chí còn giúp cha dỗ dành mẹ. Mà các con sao lại thành như thế này? Cũng không giúp ta, lại còn trách móc?" Chuyện này đúng là không hợp lý, trên TV cũng không có chiếu như vậy!

Thiệu Tây nói chuyện một cách đương nhiên: "Bởi vì chúng tôi biết rõ cái nào đúng cái nào sai, hơn một năm nay ông biến mất, hôn nhân giữa ông với mẹ cũng đã sớm kết thúc rồi."


"Đúng vậy, thật ra không chỉ có hôn nhân, mà tình cha con của chúng ta lâu rồi không có duy trì, cũng sắp kết thúc." Thiệu Nam nói tiếp: "Đáng tiếc là chuyện hôn nhân có thể nói ly hôn, nhưng tình cha con lại không thể nói ly hôn."

"Nếu tình cha con có thể kết thúc bằng một tờ giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ, tôi sẽ sẵn sàng làm nó."

Thiệu Nam vừa nói ra, Thiệu Kỳ Hải đã không còn vấn đề là bị trúng một mũi tên, mà là một ngàn mũi tên đang chờ đợi hắn.

"Tiểu Nam." Sau khi Thiệu Nam nói xong, Thiệu Đông mới hô một tiếng ngăn cản, nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải bị đả kích, cậu chỉ thờ ơ nói một câu: "Xin lỗi, Tiểu Nam vốn rất thẳng thắng."

Cậu chỉ xin lỗi việc Thiệu Nam nói thẳng, chứ không phải những gì Thiệu Nam nói là sai, nhận ​​​​thức này đã phá vỡ trái tim của Thiệu Kỳ Hải một lần nữa.

Sau đó Thiệu Kỳ Hải nghe Thiệu Đông tiếp tục hỏi: "Bây giờ cũng không có người ngoài, người có thể nói thật không?"

"Cái gì?"

"Chúng tôi không biết tại sao người lại quay về nhận lại chúng tôi, trước đây chúng tôi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, người cũng không xuất hiện lúc chúng tôi cần nhất, bây giờ khó khăn cũng đã vượt qua, vì cái gì mà người lại quay về?"

Thiệu Tây bĩu môi: "Cái này còn cần phải hỏi sao? Nhất định là bởi vì thấy chúng ta có tiền đồ."

"Ta thật sự bởi vì có chuyện nên mới không trở về được, lần này trở về cũng không phải vì các con có tiền đồ, cái gì cũng đều có nguyên nhân của nó cả." Thiệu Kỳ Hải rất buồn.

"Ồ, vậy tức là ông may mắn sao? Lúc chúng ta chưa có cái thá gì thì ông không quay về, bây giờ chúng tôi đang có triển vọng, kiếm được tiền, mẹ cũng trở nên xinh đẹp và lợi hại, ông liền quay về hưởng thụ thành quả có phải không?"

Thiệu Kỳ Hải lại nghẹn, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hắn phát hiện mình không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì lời nói tuy đau lòng nhưng lại là sự thật.

Bình Luận (0)
Comment