"Anh không đói ư?"
Thủy Lang vừa đi vừa rẽ vào nhà ăn, đúng lúc đã đến giờ ăn tối, nhìn qua cửa sổ kính thấy những món ăn đủ màu sắc trên khay hình chữ nhật nên không kìm được nuốt nước bọt: “Vẫn là điều kiện ở ven biển tốt, nhìn những con tôm hùm này đi, nhìn những con mực này nữa, tươi thật, anh có ăn món xào không?"
"Không phải em nói muốn ăn mì hoành thánh tôm sao?" Chu Quang Hách nhìn vào tủ kính dựa tường, trên đó viết bằng chữ đỏ là mì hoành thánh tôm, 1 hào 2 xu: “Ăn một bát không?"
"Hai bát đi, ở đây hương vị khá chuẩn, anh cũng ăn đi."
Thủy Lang xếp hàng sau Chu Quang Hách, hai tay đút túi, không định móc tiền, chỉ phụ trách gọi món.
Anh nói vậy, cô lại nhớ đến hương vị tươi ngon của món này, trước đây ở Hỗ Thành có rất nhiều nhà hàng Quảng Đông, mỗi lần bình chọn sao Michelin và Black Pearl đều không thể thiếu các nhà hàng Quảng Đông lọt vào danh sách, nhưng nếu nói đến món mì hoành thánh tôm bình thường này, thì những quán ăn ven đường ở Hồng Kông vẫn là ngon nhất, thực sự tươi đến mức rụng cả lông mày.
"Một phần mì hoành thánh tôm, một phần tôm rang muối, một phần sứa biển trộn, một phần bánh kẹp thịt dưa cải và thêm một phần rau cải ngọt nữa."
Thủy Lang ngồi đợi tại chỗ, thấy Chu Quang Hách bê khay đựng bát đĩa đến thì lập tức cầm đũa lên: “Chưa ăn mà đã cảm thấy như được hồi sinh rồi."
"Muỗng này." Chu Quang Hách đặt chiếc thìa sứ trắng vào bát của Thủy Lang, sau đó chuyển hết những món ngon sang phía trước cho cô.
"Đừng chuyển nữa, chỗ này nhỏ như thế, tôi gắp được hết." Thủy Lang nhai hoành thánh, trên đũa còn đang kẹp mì: “Anh ăn nhanh đi."
Chu Quang Hách cầm đũa lên, trước tiên cũng ăn mì hoành thánh tôm giống như cô.
"Quả nhiên là chuẩn vị."
Thủy Lang húp một ngụm nước dùng, ngon đến nỗi không kìm được cười tươi, kẹp một con tôm rang muối, vẫn là loại đã rạch lưng, vỏ tôm chiên giòn, không hề ảnh hưởng đến độ mềm của thịt tôm: “Chiên dầu này, thơm quá, nhà ăn này đúng là chịu chơi, chẳng trách một phần lại đến hai hào sáu."
"Ăn nhiều một chút."
Thủy Lang tiêu diệt hết thức ăn đã mua, dựa vào thành ghế uống nước trong bình của Chu Quang Hách, ăn xong, cô thở dài: “Kém hơn anh nấu một chút, nhưng mà cảm giác no bụng vẫn là tốt nhất, mắt sáng tai thông, đầu óc sảng khoái, cảm thấy có thể đánh được mười Trâu Hiền Thực."
Chu Quang Hách bật cười, dọn bát đũa và xếp hàng đặt vào bồn rửa, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà ăn.
"Sao giờ mới đến!"
Cung Lãng đang đi qua đi lại trong hành lang, vừa thấy người đến lập tức nghênh đón: “Mấy người không đến nên Trữ Húc hoàn toàn không hợp tác điều tra với chúng tôi, chỉ đợi mấy người thôi đấy."
Hai người đi vào phòng bệnh thì thấy Trữ Húc mở mắt ra trong nháy mắt, trông ông ta còn yếu hơn so với trước, vẫn đang hít oxy và truyền nước muối, mắt trũng sâu, môi tái nhợt.
Thủy Lang ngồi xuống ghế bên giường bệnh, ợ một cái.
Trữ Húc: "..."
"Mới đi ăn một bữa cơm." Thủy Lang dựa vào thành ghế: “Tôi biết ông có thể sống sót mà."
Trữ Húc: "......"
Có cả một bụng lời muốn nói, nhưng đột nhiên lại không nói nên lời.
"Không nói à?" Thủy Lang nhìn người trên giường: “Vậy ông cứ nằm im như vậy đi, để tôi nói, chuyện Tôn Trừng xảy ra năm đó, là do ông làm?"
Trữ Húc kinh ngạc nhìn Thủy Lang: “Cô..."
"Ông nói con gái ông mới đầy tháng đã bị bắt cóc, tính toán thời gian hẳn là vào năm đó." Thủy Lang tiếp tục nói: "Lúc đó ông là kỹ sư được chủ tịch Trác Gia tin tưởng, hẳn là vào lần đầu tiên Trâu Hiền Thực đe dọa ông, ông đã giúp ông ta tìm người g.i.ế.c Tôn Trừng, hay nói cách khác, ông chịu trách nhiệm dụ người ra và để lại thuốc nổ trên xe, sau khi sự việc thành công, ông trở thành tổng kỹ sư của nhà máy nhuộm Mậu Hoa, ngoài con gái ra thì ông còn có điểm yếu bị Trâu Hiền Thực nắm thóp là đã g.i.ế.c Tôn Trừng, cũng có thể là khi Trâu Hiền Thực thăng chức, ông còn làm thêm rất nhiều việc trái với đạo đức, ông ta nắm giữ chứng cứ phạm tội của anh ngày càng nhiều, sau này làm chứng là một mũi tên trúng ba đích, có điều chỉ cần một điều trong số đó thôi, là hoàn toàn không cần phải đe dọa ông thêm nữa, mà ông đã làm luôn.”
Trữ Húc nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu, biểu cảm đã từ kinh ngạc chuyển sang ngây người, rồi từ từ sáng lên, thở dài một tiếng: “Có một số chỗ không đúng, nhưng đại khái là như vậy."
Chưa đợi Thủy Lang lên tiếng, Trữ Húc đã vội vàng nói: "Vì cô đã đoán ra được nên chắc chắn Tôn Trừng cũng đoán ra được, con gái tôi, con bé, con bé hiện đang rất nguy hiểm!"
"Đúng là tạo hóa trêu ngươi."
Trước khi đến Châu Nam, Thủy Lang thực sự không ngờ được mẹ Thiết Đản lại là con gái của Trữ Húc, càng không ngờ cái c.h.ế.t của Tôn Trừng lại có liên quan đến Trữ Húc.
Hai người đáng lẽ phải có mối quan hệ thù hận, nhưng lại được sắp xếp sống chung dưới một mái nhà.
"Năm đó, Tôn Trừng đã mang thai, ông ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy, nhưng tạo hóa lại sắp đặt cho bà ấy đến bên cạnh con gái ông, chẳng phải đây chính là nhân quả mà ông nói sao?"
"Không! Không phải!" Trữ Húc lại một lần nữa nóng vội: “Nhân của tôi, nên tự tôi phải nếm quả này, không liên quan đến con gái tôi!"
Thủy Lang cười: “Đứa trẻ trong bụng Tôn Trừng, là nhân quả của ai? Ông g.i.ế.c con của người ta thì lẽ ra phải chuẩn bị tâm lý là người ta cũng sẽ g.i.ế.c con ông chứ?"
Trữ Húc điên cuồng lắc đầu: “Tôi, tôi chỉ vừa mới biết bà ấy mang thai!"
Thủy Lang khựng lại, không lên tiếng nữa.
"Thật! Thật sự!" Trữ Húc ho hai tiếng, vội vàng nói: "Tôi thật sự không biết, nếu tôi biết thì không thể làm chuyện này được, người có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ chưa thành hình như vậy, tôi không tin bà ta sẽ chăm sóc tốt cho con gái tôi!"
"Sen trắng già."
Thủy Lang nói xong lại tiếp tục không lên tiếng nữa.
"Cô cứu, cứu con bé đi, đây là chuyện của thế hệ trước chúng tôi, không, không nên liên lụy đến thế hệ sau!"
"Ông không biết, là có thể xóa bỏ sự thật rằng ông đã g.i.ế.c c.h.ế.t con người ta ư?"
Phòng bệnh đột nhiên chìm vào im lặng.
Trữ Húc nằm cứng đờ trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, rất lâu rất lâu sau: “Đúng vậy, tất cả đều là tội lỗi do tôi gây ra, nhưng mà, cá bị g.i.ế.c chết, mặc dù d.a.o là hung khí, nhưng hung thủ thực sự phải là người cầm dao, không, không thể báo ứng hết hậu quả lên người tôi được..."
"Không phải tất cả những nạn nhân đều sẽ g.i.ế.c người vô tội giống như mấy người." Thủy Lang từ từ nói: "Nếu Tôn Trừng thực sự muốn trả thù, chỉ cần tùy tiện bỏ thuốc vào thức ăn là đã có thể được như ý, sẽ không nói cho tôi biết đâu, đã nói cho tôi biết cô ấy là con gái ông thì chứng tỏ tạm thời sẽ không làm hại cô ấy nữa, còn về sau thế nào... thì tùy thuộc vào cách ông làm, Tôn Trừng muốn kết quả gì, ông biết rất rõ, tôi muốn gì, ông cũng rất rõ ràng, tôi không có nhiều thời gian, không thể ở đây trả lời câu hỏi của ông mãi được."
"Khoan đã!"
Trữ Húc gọi Thủy Lang đang định đi: “Tôi... bằng chứng, đơn điều hàng, chìa khóa két sắt ngân hàng, ở trong két sắt trong ký túc xá của tôi, mật khẩu, mật khẩu là, 0716."
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, gật đầu: “Tôi sẽ qua lấy ngay."
"Đợi đã!" Trữ Húc lại gọi Thủy Lang: “Trong két sắt, có một khoản tiền, còn có đồ trang sức nữa, giúp tôi đưa cho con bé."
Thủy Lang cau mày: “Ông còn hy vọng mình sẽ có tài sản ư?"
"Không phải của tôi, là của vợ tôi để lại." Mặt Trữ Húc tái nhợt, nói một cách khó nhọc: "Cả đời bà ấy trong sạch, làm việc đàng hoàng, là tiền lương và của hồi môn của bà ấy, không, không nhiều lắm, nhưng đừng nói với con bé đây là chúng tôi đưa, cũng đừng nói cho con bé biết, bố mẹ ruột của nó là ai."
"Sau khi công an điều tra xong, nếu chuyện ông nói là sự thật, tôi sẽ chuyển giao cho cô ấy."
Thủy Lang dừng lại một lát: “Điều này tùy thuộc vào khi nào thì ông phối hợp với công an, nếu tôi về muộn thì không ai biết được Tôn Trừng sẽ làm gì đâu, hơn nữa, Trâu Hiền Thực... ông có biết gần đây ông ta có động tĩnh gì không?"