Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 490

Chu Tiểu Bảo nghĩ đến điều này, nên đề nghị mỗi hộ tham gia mua sắm tập thể đóng thêm một khoản phí vất vả, sau đó giao cho nhóm tình nguyện viên. Nhóm tình nguyện viên không lấy khoản tiền này, mà dùng để mua thêm một số vật tư tương tự trong mỗi lần mua sắm tập thể, gửi cho những người già sống một mình. Mọi người đều công khai minh bạch, không một ai phản đối.

 

Chu Quang Hách rất tán thưởng cách làm mới của Chu Tiểu Bảo, giúp đỡ mọi người, cống hiến cho xã hội, đồng thời cũng yêu thích việc mua sắm trực tuyến trên mạng.

 

"Anh xem trên tivi kìa, bây giờ người ở khu cách ly đông lắm, nhóm mua sắm trên mạng cũng đang nói, nhiều người bị đưa đi cách ly ở khách sạn, thậm chí là khách sạn 5 sao." Chu Quang Hách xem tin tức về dịch bệnh trên tivi: "Nếu em thực sự dương tính, thì chúng ta đi cách ly có khi lại được ở khách sạn nghỉ dưỡng."

Thủy Lang cười hỏi: "Anh không sợ sao?"

 

"Sợ gì chứ, bọn trẻ đều đã lớn, em chẳng sợ gì hết." Chu Quang Hách nhét đồ cần thiết vào túi quà miễn phí của khu phố, dẫn Thủy Lang đến bên mình: "Anh chỉ sợ phải xa em thôi."

 

Nhìn khuôn mặt đã già nua trước mắt, bên tai vang vọng giọng nói ngây thơ của Thủy Lang trong mơ, hốc mắt Thủy Lang ươn ướt, nắm lấy tay anh: "Nếu em thực sự dương tính, anh cũng khó mà thoát được, kể cả khi anh không dương, thì anh cũng là người tiếp xúc gần và phải cách ly."

 

"Anh nghe nói cách ly là một người một giường, một phòng, nhưng nghe nói nếu làm ầm ĩ thì có thể được ở chung một phòng." Chu Quang Hách tiếp tục thu dọn đồ đạc: "Nếu em thực sự dương tính, anh sẽ đi làm ầm ĩ, nhất quyết đòi ở chung phòng cách ly với em."

 

Thủy Lang há hốc mồm kinh ngạc, ngăn Chu Quang Hách cầm điện thoại: "Anh là một cán bộ lão thành đã phục vụ nhân dân cả đời, sao lại có thể gây rắc rối cho nhân viên y tế vào lúc này."

 

“Anh đã nghỉ hưu rồi, không còn là cán bộ nhân dân nữa, nên họ phải phục vụ anh."

 

"... Anh đúng là càng già càng ngang bướng."

 

Thủy Lang bưng cốc nước ấm, nuốt một viên Ibuprofen: "May mà chúng ta đã dọn về đây trước, bọn trẻ cũng chưa về, nếu không thì nếu em dương tính, chúng nó sẽ phải đi cách ly hết."

 

Buổi tối, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha và Tiểu Bảo lần lượt gọi điện đến, khi nghe tin Thủy Lang sốt, ai nấy đều lo lắng vô cùng, tìm mọi cách để rời khỏi khu phố bị phong tỏa, trở về số 2 Nam Lộ.

 

Thủy Lang cầm điện thoại, gửi một tin nhắn thoại vào nhóm gia đình: "Các con đều đã ngoài mấy chục tuổi rồi, không phải trẻ con hai tuổi nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là tuân thủ chính sách của nhà nước, ở yên trong nhà, ai có việc phải làm ở nhà thì làm, ai phải trông con học trực tuyến thì học cho tốt, ai đang l.à.m t.ì.n.h nguyện cũng không cần đến đây, mẹ còn sợ các con mang virus đến lây cho ba và mẹ nữa kìa."

 

Đại Nha: "...".

 

Nhị Nha: "..."

Tam Nha: "..."

 

Tiểu Bảo: "..."

Bốn con rể: "..."

 

Bọn trẻ: "..."

 

Chu Quang Hách cũng gửi một tin nhắn thoại: "Bây giờ ba và mẹ có đủ mọi thứ, gạo, thịt lợn, thịt gà, rau xanh, mẹ còn mua cả dâu tây, ba và mẹ đang tận hưởng khoảng thời gian chỉ có hai người, ai đến quấy rầy, mẹ sẽ báo cảnh sát."

 

Đại Nha: "...".

 

Nhị Nha: "...".

 

Tam Nha: "..."

 

Tiểu Bảo: "..."

 

Bốn con rể: "..."

 

Bọn trẻ: "..."

 

Dù đã cảnh cáo, nhưng bọn trẻ vẫn tìm mọi cách để đến.

 

Người đến nhanh nhất là cô con gái đang trực ở đồn công an, cô mang đến thuốc men và đồ ăn nóng, nhưng bị Chu Quang Hách ngăn ở ngoài cửa, đặt đồ xuống rồi bị xịt nước khử trùng "đuổi" đi.

 

Người đến nhanh thứ hai là Nhị Nha và Thiết Đản, hai người ở ngay cạnh nhà ở phía tây Nam Lộ, họ là tình nguyện viên của Nam Lộ, đứng ở dưới cổng sắt tầng một, tận mắt nhìn thấy hai ông bà vẫn khỏe mạnh, tạm thời yên tâm.

 

Đại Nha ở nước ngoài, ngay ngày hôm đó đã đặt vé máy bay giá cao ngất ngưởng để về nước, nhưng khi về đến nơi thì bị đưa thẳng đến khách sạn cách ly 14 ngày.

 

Thủy Lang: "Cháu làm thế để làm gì, nếu mợ thực sự dương tính, mợ cũng đã bị đưa đến bệnh viện dã chiến cách ly bảy ngày, khi mợ về nhà, cháu vẫn phải ở khách sạn cách ly tiếp kìa."

 

Đại Nha: Ôi ô ô...

 

Trong tình hình cấp bách, không tìm hiểu kỹ về chính sách cách ly trong nước, Đại Nha đã vội vã về nước.

 

Sau khi hạ sốt, Thủy Lang lại xét nghiệm kháng nguyên.

 

Thủy Lang dương tính.

 

"Tôi không đi, nếu các người không sắp xếp cho chúng tôi ở chung phòng cách ly, tôi sẽ không đi!"

Chu Quang Hách giơ điện thoại, gương mặt già nua điển trai toát lên vẻ bất cần. "Nếu không các người sắp xếp chúng tôi vào phòng cách ly, tôi đã xem trên TV rồi, phòng cách ly cách nhau hai giường đi, cũng khá ổn. Gì? Phòng cách ly không còn chỗ? Không còn chỗ là do các người tự nghĩ, phòng cách ly đều có thể cách nhau hai giường, khách sạn sao lại không thể cho hai người ở chung phòng? Tôi nhất định phải ở cùng vợ tôi, nếu không nếu tôi có chuyện gì, tôi không được nhìn mặt vợ tôi lần cuối, các người chịu trách nhiệm được sao?"

 

Thủy Lang: "..."

 

Người già sao lại ồn ào thế này.

 

"Gì? Ồ, được, được, cũng được, được!"

 

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách đột nhiên tươi cười: "Sao thế?"

 

Chu Quang Hách cúp điện thoại: "Họ nói phòng cách ly không còn chỗ, đi khách sạn phải ở phòng riêng, không thể ở chung phòng, anh không đồng ý, sau đó nghe nói chúng ta sẽ ở nhà riêng cách ly bảy ngày, mỗi ngày sẽ có người đến lấy mẫu xét nghiệm axit nucleic(*)."

(*) Axit nucleic là những đại phân tử sinh học thiết yếu cho tất cả các dạng sự sống đã biết.

Thủy Lang đã đoán trước được kết quả này, khụ hai tiếng: "Vậy thì anh đừng làm ầm ĩ nữa."

 

Chu Quang Hách không làm ầm ĩ, cũng không náo loạn, bắt đầu ngân nga, nhấc chân lên giường, ôm chặt Thủy Lang nằm xuống, sờ trán cô: "Em có muốn ăn gì không?"

 

"Không có cảm giác gì, nếm không ra mùi vị." Thủy Lang tắt TV, quay sang nhìn Chu Quang Hách: "Hiếm khi nhà cửa yên tĩnh như vậy, chỉ có hai chúng ta."

 

"Đúng vậy, nhiều năm rồi chúng ta không được yên tĩnh như này rồi." Chu Quang Hách nắm lấy tay Thủy Lang: "Em đừng lo, anh đã tra kỹ rồi, sẽ hạ sốt thôi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nhiều nhất bảy tám ngày là chuyển sang âm tính, sẽ không sao đâu. Cơm vẫn phải ăn cho đàng hoàng, đồ họ mang đến ăn chán chết, tối nay anh xuống dưới nấu sườn xào chua ngọt cho em ăn."

 

"Xương sườn ở đâu ra?"

 

"Anh mua sườn đông lạnh, có sườn lợn, còn có sườn bò, tối nay hầm sườn bò, em vẫn luôn nói thịt bò bổ nhất mà."

 

Thủy Lang mỉm cười, từ từ nằm xuống: "Giờ anh khỏe rồi, mỗi ngày không đeo khẩu trang, cứ thế nằm cạnh em, biết đâu lại lây cho anh ngay."

 

"Không thể nào." Chu Quang Hách vỗ vào cơ thể vẫn còn cường tráng của mình: "Anh tập thể dục mỗi ngày, anh đây là thể lực thép, không giống em, ngày nào cũng không chịu ra ngoài, sức đề kháng yếu lắm, thế là bị virus tấn công."

 

Đêm đến.

 

Chu Quang Hách nằm bệt trên giường, không nói một lời.

 

Thủy Lang ngồi bên cạnh uống canh xương bò, uống đến sảng khoái: "Anh ăn không?"

 

Chu Quang Hách vô hồn lắc đầu: "Không có sức, không muốn ăn."

 

Thủy Lang uống hết canh, thần thanh khí sảng: "Em thấy em chuyển sang âm tính rồi, nếu hôm nay không chuyển thì mai kia cũng gần."

 

"Em khỏe rồi thì anh cũng khỏe." Chu Quang Hách quấn chặt chăn: "May mà em khỏe, anh dương tính rồi thì không biết làm thế nào để chăm sóc em, cảm giác như sức lực bị rút đi hơn một nửa."

 

Thủy Lang đỡ bàn đứng dậy, từ từ đi đến mép giường, luồn tay vào áo ngủ của Chu Quang Hách, lấy nhiệt kế tronh nách ra, đưa lên đèn bàn: "38 độ 6, uống thuốc nhanh đi."

 

Chu Quang Hách ngồi dậy, uống viên Ibuprofen mà Thủy Lang đưa cho: "Anh dương tính rồi, em chỉ được ăn đồ ăn khó ăn mà họ mang đến thôi kìa."

 

"Anh đừng lo cho em, cứ nghỉ ngơi cho khỏe." Thủy Lang cầm cốc nước trên tủ đầu giường: "Ngủ một giấc, em đi mua cam và đào hộp, khi anh tỉnh dậy, ăn sẽ thoải mái hơn nhiều."

 

Ăn cũng chỉ thoải mái một lúc.

 

Quan trọng là Chu Quang Hách luôn tập thể dục, bị phong tỏa, chỉ tập luyện bằng dụng cụ trong tầng hầm, không có cảm giác gì quá lớn.

 

Lần này dương tính, lòng bàn chân mềm nhũn, ho liên tục, không thể tập luyện được.

 

Anh duy trì tập luyện nhiều thập kỷ, đột nhiên dừng lại, cả người như kiến bò.

 

Chu Quang Hách mặc áo ngủ đi đi lại lại trên cầu thang, cầm cồn xịt khử trùng: "Phong tỏa đến bao giờ, đã gần một tháng rồi!"

 

Thủy Lang bình tĩnh xem phim hoạt hình Heo Peppa trên TV, không hề sốt ruột.

 

Bởi vì biết ít nhất phải phong tỏa hai tháng nữa.

 

"Không có việc gì thì anh cứ đan len, nấu ăn, dưỡng sức một tháng rồi tập thể dục lại."

 

"Áo len cho con gái anh đan xong từ hồi nó tám tuổi rồi, chắt trai thì anh cũng đan xong cả áo len rồi." Chu Quang Hách nằm trở lại giường: "Giờ anh mới phát hiện, Tiểu Bảo giống em, em buồn cả tháng cũng chẳng phản ứng gì, anh sắp thành bà già lắm lời rồi."

 

Thủy Lang cười khẽ: "Anh không phải nói thích tận hưởng thời gian hai người sao? Sao thế, mới ở bên nhau một tháng, anh đã không kiên nhẫn với em rồi?"

 

"Nói bậy!" Chu Quang Hách nhìn ra ngoài cửa sổ kính, thở dài.

 

"Anh đừng lo." Biết chồng mình ra sao, đương nhiên Thủy Lang biết anh không chỉ đơn giản là phát điên vì bị nhốt: "Lần này dịch bệnh diễn biến trên toàn cầu, không chỉ có đất nước chúng ta, hơn nữa bây giờ đất nước không phải như 50 năm trước, đất nước đủ mạnh để bảo vệ người dân, người dân cũng rất tin tưởng đất nước, đoàn kết với nhau, chỉ cần kiên trì, khó khăn chỉ là tạm thời, mọi thứ sẽ tiếp tục theo hướng tốt hơn, phải tin vào những thanh niên Trung Quốc chăm chỉ và dũng cảm."

 

Lại một tháng trôi qua.

 

Tình hình dịch bệnh dần dần chuyển biến tốt đẹp.

 

Khu dân cư mở cửa trở lại nửa ngày.

 

Cư dân có thể cầm giấy phép ra vào, trong nửa ngày được mở cửa, đi siêu thị, chợ thực phẩm mua đồ ăn, ra ngoài đi dạo trên đường phố.

 

Dần dần, giấy phép ra vào bị hủy bỏ, cư dân không cần xếp hàng xuống lầu làm xét nghiệm axit nucleic mỗi ngày.

 

Nhân viên y tế chuyển đến lều xét nghiệm axit nucleic gần khu dân cư.

 

Mỗi cư dân có thể tự do đến làm xét nghiệm axit nucleic trong thời gian quy định, cầm mã lục màu tự do ra ngoài.

 

Từ mùa đông đến mùa đông.

 

Những đứa trẻ một lần nữa chuyển đến ngôi nhà phía Tây đã được sửa chữa.

 

"Ông bà ơi ~"

 

"Cậu nhỏ, mợ nhỏ ơi ~"

 

"Chúng cháu đến rồi ~~"

 

Năm đứa trẻ mặc áo khoác bông dày chạy vào phòng khách ở số 2 Nam Lộ.

 

Đứa lớn đã học cấp ba.

 

Đứa nhỏ nhất vẫn học tiểu học.

 

"Chậm lại."

 

Chu Quang Hách giơ máy đo nhiệt độ: "Đến đây đo nhiệt độ, đưa mã hành trình và mã sức khỏe cho cậu xem, có phải mã lục màu 72 giờ không?"

 

Thủy Lang rút máy đo nhiệt độ, ném sang một bên, ôm từng đứa cháu trai cháu gái.

 

"Ba, mã hành trình và mã sức khỏe đã được xóa khỏi Alipay, WeChat và tất cả các ứng dụng chính thức lớn nhỏ." Chu Tiểu Bảo cười nói: "Đã đến lúc nào rồi, ba còn ở đây kiểm tra mã sức khỏe, sắp bước sang năm 2023 rồi!"

 

"Thật không?" Chu Quang Hách nhìn ánh sáng mặt trời nhạt nhẽo bên ngoài: "Dịch bệnh đã kết thúc?"

 

"Kết thúc rồi!"

Bình Luận (0)
Comment