Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 121

Khi nhìn đến bình luận này, đây chính là suy nghĩ chân thật nhất của Tiểu Vũ.

Anh ta không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.

Đương nhiên, những cư dân mạng cũng nghi ngờ tính chân thực, cả nhóm người liền oanh tạc tin nhắn Tiểu Vũ.

Làm blogger đương nhiên phải nắm bắt những xu thế, nhiệt độ mới.

Tiểu Vũ cũng sẽ không bỏ qua một tin tức nóng hổi như thế này.

Đã có hơn một trăm tin nhắn được gửi đến, anh ta lập tức lên chợ đen để mua lại vé vào Lâu Đài Chó với giá cao.

Cho dù đó là một địa điểm thu hút khách du lịch hay là một buổi biểu diễn của một minh tinh nào đó, miễn là đó là nơi có chút nhiệt độ thì trên chợ đen nhất định sẽ có người bán.

Tiểu Vũ cũng không phải là loại người tuỳ tiện mà có thể mua một tấm vé với cái giá cao gấp mười lần như thế, nhưng không có cách nào khác. Là một blogger, điều cần thiết nhất chính là tốc độ nắm bắt được những thông tin nóng trên mạng.

Nếu anh ta dành thời gian xếp hàng chờ mua vé, công chúng sẽ nhanh chóng mất đi sự hứng thú với chủ đề này.

Nhưng không ngờ, sau khi hỏi qua ba người hay bán vé trên chợ đen, câu trả lời đều đồng nhất: "Tôi cũng không có vé."

"Không phải chứ, vé thực sự khó đoạt như vậy sao? Ngay cả những người bán vé trên chợ đen như mấy người mà cũng không có vé sao?”

Tiểu Vũ nhanh chóng đăng một bài trên vòng bạn bè và cả tài khoản mạng xã hội. Sau năm tiếng chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng anh ta cũng đã tìm được người sẵn lòng bán vé cho mình.

Điều này khiến anh ta vô cùng hứng thú.

Chẳng lẽ công viên giải trí này thật sự rất tốt sao?

Nhưng dù sao nơi này là một công viên giải trí trong nhà, công viên giải trí ở trong nhà thì làm sao có nhiều trò chơi mạo hiểm được chứ, như thế làm sao để có thể chơi vui được chứ?

Cùng với sự nghi ngờ của mình, Tiểu Vũ đã lái xe đến thành phố S.

Khi đến trung tâm thương mại nơi có Lâu Đài Chó, Tiểu Vũ có chút thất vọng.

Ngoại trừ việc trung tâm thương mại này rất lớn, thì nơi này không khác gì trung tâm mua sắm bình thường. Nói cho cùng đây cũng chỉ là nơi kinh doanh mà thôi.

Anh ta bắt đầu mở phát sóng trực tiếp, những người tò mò nhanh chóng bấm vào xem.

"Chào mọi người, buổi chiều vui vẻ nha, bây giờ tôi đang ở Thành phố S, chính xác là tầng dưới của Lâu Đài Chó nổi tiếng gần đây."

Tiểu Vũ nở một nụ cười công nghiệp, nhấc máy lên bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp của ngày hôm nay.

"Tôi nghe nói đồ ăn ở Lâu Đài Chó miễn phí. Tôi không định ăn gì cả, tôi chỉ ghé qua để thử tay nghề của đầu bếp thôi."

Tuy nói như vậy nhưng thực ra là anh ta sợ đồ ăn quá khó ăn, anh ta ăn không nổi.

Suy cho cùng, khi một người đang đói thì ăn cái gì cũng thấy ngon cả.

Tiểu Vũ rất kén chọn, khi mới bắt đầu làm blogger, anh ta nhận xét rất chân thực với cảm nhận của mình, nhưng dần dần sau này cũng đã học được kinh nghiệm.

Nếu những món anh ta ăn vào lúc đói bụng mà cảm thấy rất khó ăn, ăn không vô, vậy có thể nhận xét rằng thức ăn ở đây không ngon miệng lắm.

Còn lại những món ăn tàm tạm, anh ta đều sẽ dùng từ không tồi để nhận xét.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, hầu hết mọi người đều chờ đợi những lời đánh giá từ anh ta.

Mọi người đều thích xem náo nhiệt, nhất là khi thấy người khác bị lừa, họ sẽ có cảm giác mình rất cao thượng, mình có ánh mắt có thể nhìn thấu được mọi việc.

"Xem đi, là giả đấy."

Đây là câu nói thường xuyên nhất trong những buổi phát sóng trực tiếp của anh ta.

Hôm nay ở phòng phát sóng trực tiếp cũng có một đám người đang chờ câu nói này.

Tiểu Vũ nhìn số lượng người đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta mỉm cười thật tươi.

Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp, mà nhiệt độ đã vượt qua gấp mấy lần nhiệt độ ở những buổi phát sóng trực tiếp trước đó của anh ta. Đợi khi anh ta vào trong, không chừng nhiệt độ còn lên cao hơn nữa.

Thật không uổng công anh ta dành cả đêm từ thành phố A chạy đến nơi này.

Có nhiều người xem, nên cũng có những luồng ý kiến trái chiều.

Ngoài những fan hâm mộ của Tiểu Vũ, nó còn thu hút rất nhiều người đã từng đến Lâu Đài Chó chơi.

Nhóm người này đã từng cảm nhận được bầu không khí của Lâu Đài Chó. Bởi họ là những vị khách đầu tiên của Lâu Đài Chó và họ rất thích không khí ở công viên giải trí độc lạ này.

Vốn dĩ họ tưởng rằng sẽ cùng chủ phòng phát sóng cảm nhận lại lần nữa bầu không khí tuyệt vời ấy.

Nhưng khi vừa vào phòng phát sóng trực tiếp, lập tức giận sôi m.á.u vì những bình luận.

[Mở miệng ra đã nói ‘lừa đứa ngốc à’? Ở bên trong thật sự rất tuyệt, chưa đi thì đừng phán xét!]

Lý Tiêu Hàm chính là một trong số đó, bạn cùng phòng của cô ấy vừa vào liền cảm nhận được không khí căng thẳng cùng với đó là tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên.

Tiểu Diệp Tử đang xem truyền hình trực tiếp ở đầu giường, nghe thấy tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên, không khỏi bật cười: "Là ai chọc giận đại hiệp, làm đại hiệp phải vận dụng kĩ năng gõ bàn phím nổi danh khắp võ lâm như thế?"

"Má nó, thật không thể nói nên lời, họ nói những người đến Lâu Đài Chó đều là kẻ ngốc, tớ không thể nhịn được nữa, người kia mới là kẻ ngốc. Lâu Đài Chó thật sự chơi rất vui!"

Tiểu Diệp Tử nhướng mày, nhưng cũng không nói là tin hay không tin.

Từ sau khi trở về từ Lâu Đài Chó, Lý Tiêu Hàm mỗi ngày phải lặp đi lặp lại câu này ít nhất sáu lần.

Lý Tiêu Hàm cố gắng để những lời bình luận không hay mình thấy được ra khỏi tai, tự trấn an bản thân: "Chờ một chút nữa Tiểu Vũ đi vào, bọn họ sẽ biết Lâu Đài Chó tuyệt như thế nào."

"Đúng vậy, một hồi nữa bọn họ bị vả mặt còn dám nói những lời đó hay không!"

Lý Tiêu Hàm xoay người, tức giận gõ bàn phím rõ ràng là cô ấy vẫn còn muốn nói điều gì đó.

Nhưng lúc này bạn cùng phòng không để ý, sự chú ý của cô ấy đều ở trên màn hình.

Tiểu Vũ muốn đi lên tầng cao nhất.

Tầng trên cùng không có thang cuốn, tất cả khách tham quan đều phải đi thẳng lên cầu thang và vào cùng một cửa.

Một bức tượng khổng lồ đứng lặng lẽ ở cửa. Bạn cùng phòng không khỏi kêu lên: "Wow, cánh cửa này của Lâu Đài Chó thật tinh xảo."
Bình Luận (0)
Comment