Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 139

Tuy nhiên, Đồng Soái cũng nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường.

Cậu ta cười và nói: "Tôi muốn làm quen với cậu thôi, nên mới nói cho cậu biết sự thật này. Tôi sẽ không nói điều này với người khác đâu."

Không nói mới là lạ.

Cả Đồng Soái và Giang Thầm đều hiểu những lời này đạo đức giả này.

Rõ ràng Đồng Soái không ưa gì Giang Thầm.

Ngày hôm đó, khi Ngô Xảo từ chối lời mời đi chơi với cậu ta thì cậu ta đã nảy ra ý định này.

Đồng Soái biết Ngô Xảo vì chú Ngô nên mới đi chơi với cậu ta, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn rất thích cô bạn xinh đẹp lắm lời này.

Đột nhiên cậu ta cảm thấy cô bé không muốn chơi với cậu nữa, còn xuống lớp hai để tìm một củ cải nhỏ khác. Trong lòng Đồng Soái không thể nhịn được.

Dựa vào cái gì mà tên củ cải nhỏ này lại có thể cướp người bạn của cậu ta cơ chứ?

Trong lòng Đồng Soái cảm thấy không vui, nên có ấn tượng rất xấu với Giang Thầm.

Từ ngày đó, cậu ta bị ám ảnh, bắt chước những lời người lớn nói, sau đó cứ như vậy nói những lời tưởng chừng như là quan tâm nhưng thực chất lại làm tổn thương trái tim Giang Thầm.

"Sáng nay tôi đợi cậu ở cổng trường, nhưng lại bị mẹ kế của cậu hiểu lầm."

Khi Đồng Soái lên tiếng, hai đứa trẻ phía sau cảm thấy rất căng thẳng.

Mặt khác, Giang Thầm đứng ở phía trước lại im lặng không nói một lời nào, vẻ mặt không hề thay đổi.

Đồng Soái nhìn thẳng vào cậu rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Chẳng lẽ tới việc kết bạn của cậu mà mẹ kế cũng can thiệp sao? Cô ấy có ham muốn kiểm soát cậu mạnh mẽ thật đó."

Mặt Giang Thầm vẫn không có một chút cảm xúc nào: "Xong chưa?"

"Tôi còn chưa nói xong." Đồng Soái nở nụ cười tràn đầy ác ý: "Cậu nghĩ thử xem cô ấy vẫn còn trẻ, mà lại muốn chăm sóc một đứa trẻ không phải con mình sao? Tại sao không để nhà chồng chăm sóc cơ chứ? Không lẽ cô ấy có vấn đề gì sao…"

Câu tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị Giang Thầm cắt ngang.

Điều này đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cậu.

Giang Thầm đ.ấ.m vào mũi Đồng Soái, đưa tay ra bắt hắn ngậm miệng lại.

Giang Thầm có phần nhỏ nhắn và gầy hơn so với các bạn cùng trang lứa. Cậu hơi trầm tính, nhưng rất ngoan ngoãn và hiếm khi xung đột với người khác.

Không ai ngờ rằng cậu sẽ đánh người khác.

Bao gồm cả Hồ Trân Trân đang đứng ở phía xa.

Cô đứng sửng sốt vài giây, rồi mới phản ứng lại lập tức lao về phía góc sân.

Giang Thầm ra tay rất dứt khoát. Khi Đồng Soái cúi xuống bịt mũi lại thì cậu mới dừng tay.

"Anh nói ai bị bệnh?"

Lúc này Hứa Gia Nghĩa đang đứng đằng sau mới hiểu được tại sao cậu lại làm như vậy. Không biết trong đầu cậu bé đang nghĩ gì mà nắm lấy cánh tay của Vương Hạo.

"Huhu, tớ biết rằng mối quan hệ hiện tại của cậu ấy và mẹ cậu ấy rất tốt mà."

Vương Hạo không nói nên lời nhưng vẫn dùng tay lau nước mắt cho Hứa Gia Nghĩa.

Đều do Hứa Gia Nghĩa nên cậu bé chẳng còn một giọt nước mắt cảm động nào nữa rồi.

Đồng Soái lau mũi, "Phụt" một cái bật cười.

"Không phải chứ, cô ấy không có cùng huyết thống với cậu. Cậu thật sự coi cô ấy là mẹ mình hay sao?"

"Cũng phải, nếu tôi có một người mẹ kế giàu có như vậy, tôi nhất định sẽ ôm chặt đùi của người mẹ kế đó, cho dù có c.h.ế.t cũng không buông ra đâu."

Đồng Soái nghĩ rằng Giang Thầm sẽ tức giận vì những lời nói này rồi đ.ấ.m mình lần nữa. Cậu ta siết chặt hai tay, chuẩn bị đánh trả.

Nhưng sự thật thì Giang Thầm chỉ hỏi cậu ta một câu: "Anh nói xong chưa?"

Đồng Soái nghe cậu nói câu này, thì cảm thấy cậu không tôn trọng mình.

"Anh còn lời gì muốn nói không?"

"Được thôi, bây giờ đến lượt tôi nói."

Sau khi nói xong Giang Thầm im lặng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đồng Soái, cậu quay người, ngồi bệt xuống đất rồi khóc lớn.

"Này này này, tôi mới là người bị đánh đó, sao cậu lại khóc?"

Đồng Soái thấy giáo viên thể dục đang chạy về phía mình thì không khỏi sửng sốt.

Với khuôn mặt đầy m.á.u mũi này, lời nói của cậu ta vẫn có phần thuyết phục hơn. Nhưng giáo viên thể dục không hỏi chuyện gì đã xảy ra ngay, mà đỡ Giang Thầm đứng lên trước, nhanh chóng dỗ cho cậu nín khóc.

"Giang Thầm, em đừng khóc nữa, nói cho thầy biết có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngay khi Hồ Trân Trân vừa đến góc sân thì cũng bị doạ sợ cho ngây ngốc. Cô đang định đi đến thì thấy thầy giáo thể dục đang đứng đó nên dừng lại.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Giang Thầm sau một hồi im lặng cũng mở miệng và nói ra những gì mình vừa làm.

"Em…em đánh vào mũi anh ấy."

Giáo viên thể dục nghe xong ngơ ngác: "Em đánh em ấy, thì sao em lại khóc?"

Giang Thầm càng khóc lớn hơn, ngay lập tức rúc vào lòng thầy thể dục: "Thầy ơi, em không nên đánh người."

Thấy cậu hối hận như vậy, giáo viên thể dục không biết phải nói gì.

"Bạn học Giang, em có thể nhận ra được lỗi của mình là tốt rồi, xin lỗi bạn học nào..."

Đứa trẻ này bình thường rất nghe lời nhưng nay lại từ chối lời đề nghị của thầy.

"Thầy ơi, em sẽ không xin lỗi anh ấy đâu. Anh ấy nói em không biết xấu hổ, chỉ vì mẹ có tiền nên mới bám lấy mẹ. Anh ấy nói mẹ em bị bệnh, anh ấy còn nói em sẽ bị mẹ vứt bỏ rồi lang thang khắp nơi trong thành phố, thầy ơi huhuhu~-"

Giang Thầm để lại ấn tượng với mọi người là một đứa trẻ trầm tính ít nói, ngày thường rất ít khi nói chuyện.

Nghe vậy, mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Em không có, em không có!"

Đồng Soái theo bản năng chối tội, nhìn hai đứa nhóc bên cạnh, trong lòng cảm thấy may mắn: "Em thật sự chưa nói gì cả, thầy không tin thì hỏi hai người kia đi."

Nước mắt của Hứa Gia Nghĩa bị diễn biến của câu chuyện này dọa sợ đến mức ngưng luôn.

Khi giáo viên thể dục nhìn sang, thì nước mắt của cậu bắt đầu chảy trở lại, hai hàng nước mắt rơi xuống.

"Thưa thầy em không biết gì cả, em chỉ đứng khóc thôi chứ không nghe thấy gì hết."

Lời này vừa nói ra, thì nhân chứng duy nhất chỉ còn lại Vương Hạo.

Da đầu của Vương Hạo tê dại. Khi nhìn thấy ánh mắt mọi người hướng đến mình, da đầu của cậu căng lên: "Hình như là anh ấy có nói.”

Giang Thầm không hoảng sợ một chút nào, mà làm ra bộ dáng vô cùng buồn bã.

Cậu sẽ không bao giờ nói dối.

Đây quả thực là những gì Đồng Soái đã nói.

Thầy giáo thể dục hiện tại đang rất đau đầu. Thầy không biết làm thế nào để giải quyết ổn thoả mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ này. Nên thầy chỉ có thể bế hai đứa trẻ lên rồi đi tìm chủ nhiệm của chúng.

Hồ Trân Trân đứng ở phía bên kia góc sân đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, khóe miệng nhếch lên.

"Đi thôi, chúng ta trở lại xe chờ một lát."

Giọng điệu của Trần Khai có chút mất kiên nhẫn: "Bây giờ chúng ta rời đi luôn sao? Hình như cậu chủ nhỏ đang rất đau lòng."

Hồ Trần Trần quay người bước đi: "Không cần đến đó đâu, chúng ta sẽ làm ảnh hưởng Tiểu Thầm phát huy năng lực đấy."

Bình thường Tiểu Thầm rất ngoan ngoãn, nên suýt chút nữa cô đã quên.

Con trai cô là một ảnh đế tương lai đấy.

Diễn cảnh khóc rất hoàn hảo.
Bình Luận (0)
Comment